Thứ tư - 22/01/2025 15:16
Truyện ngắn TRÀM HƯƠNG
TUYẾT MAI
Chuyến xe đò Tân An – Mộc Hóa đầy ắp hành khách với 52 ghế chính thức và hằng hà ghế súp đặt giữa lối đi nhưng vẫn dừng lại đón khách rải rác dọc đường. Khi xe đi qua cầu Cá Rô, hành khách trên xe nghe tiếng quát tháo của người chủ xe phía cửa sau nên tò mò ngoái nhìn. Một chàng trai trẻ mặc bộ đồ công nhân đội nón bảo hộ xách trên tay một bộ phận thiết bị của máy hay xe gì đấy đang nhỏ nhẹ năn nỉ anh phụ xế cho mình đi tới Tân An sẽ về nhà đem tiền ra trả. Công trình đang thi công, máy bị trục trặc anh cần về Tân An gấp để xử lý sự cố nhưng vội quá nên không mang theo tiền.
-Có tiền thì đi, không có tiền thì làm ơn xuống xe. Xe đò chứ không phải xe chùa, xe chạy bằng dầu chứ không phải bằng lòng từ thiên.
Anh công nhân đề nghị để lại hành lý đang mang cho xe làm tin, khi đến bến anh về nhà đem tiền ra trả rồi lấy hành lý về.
- Tôi chỉ lấy tiền xe, chứ tôi giữ hành lý của anh làm gì; xe đò chứ đâu phải tiệm cầm đồ. Ai đi xe cũng không chịu trả tiền ỉ ôi giả bộ như anh cho qua tang lề thì xe đò tụi tui có nước đi ăn mày.
Hành khách trên xe xôn xao bàn tán. Có người bạo dạn lớn tiếng nói;
- Người ta lỡ đường, nói đến nước vậy thôi thông cảm cho quá giang đi ông chủ ơi.
Nhiều hành khách trên xe bất bình trước thái độ quá quắt không tình người của nhà xe nhưng chỉ thể hiện bằng ánh mắt vì chẳng ai muốn dây vào chuyện không liên quan đến mình. Lòng đầy bất nhẫn, tôi đưa tiền nhờ bác hành khách lớn tuổi ngồi kế bên đứng ra trả giúp tiền xe cho người khách lỡ đường.
Lúc đến nơi, không hiểu sao anh ta biết tôi là mới là người trả giúp tiền xe nên khẩn khoản mời tôi về nhà để gửi lại. Tôi xấu hổ từ chối lời mời và cũng không nói cho anh ta biết tên cùng địa chỉ. Nài nỉ hoài không được, anh giới thiệu tên cùng cơ quan công tác.Tôi không chú tâm nghe, cười chào anh rồi quày quả rời đi, lòng thấy vui vì làm được một việc tốt dù rất nhỏ nhoi.
…Bốn năm sau. Tôi tốt nghiệp đại học Sư phạm kỹ thật ngành vẽ kỹ thuật và xin vào làm trong phòng thiết kế của Sở giao thông vận tải của tỉnh. Khi ấy có rất nhiều người nộp đơn xin việc, nhưng sau khi phỏng vấn chì có hai người được chọn, trong đó có tôi. Nói sao hết nỗi vui mừng trong tôi khi ấy. Vừa tốt nghiệp là xin việc được ngay, công việc đúng chuyên môn, chỗ làm dù cách nhà 60 cây số nhưng Tân An - Mộc Hóa giờ là đường nhựa thênh thang, xe cộ lưu thông dập dìu, muốn về nhà lúc nào cũng được.
Cả nhà tôi cùng bạn bè đều trêu tôi :‘ Thánh nhân đãi kẻ khù khờ” và hơn ai hết tôi biết rõ “ tài sắc’ của chính mình : cô gái quê với mảnh bằng đại học chưa nhiều kinh nghiệm sống lẫn làm việc, nhan sắc đi thi hoa hậu rớt từ vòng gửi xe, chỉ có duyên ngầm với đôi mắt biết nói và nụ cười trong trẻo trẻ thơ như mọi người thường nhận xét.
Khỏi phải nói tôi đã cố hết sức mình để làm tốt công việc như thế nào. Giám đốc ở bộ phận tôi công tác có vẻ hài lòng về tác phong làm việc của tôi, dù nghe nói ông khá nghiêm khắc với nhân viên trong công việc cũng như trong ứng xử. Duy có một điều làm tôi khổ sở trong suốt cả năm nay: tôi cứ nhận được hoa, quà qua đường bưu điện vào ngày sinh nhật, ngày quốc tế phụ nữ, ngày đầu năm mới, ngày lễ tình nhân của ai gửi mà tôi cũng không biết. Lúc đầu tôi cứ ngỡ có sự nhầm lẫn từ phía bưu điện nhưng không phải. Rõ ràng tên người nhận là tên tôi, địa chỉ đúng nơi tôi làm việc, ngày sinh cũng là ngày tôi chào đời cách đây hai mươi bốn năm. Các anh chị đồng nghiệp trêu tôi có người yêu lãng mạn, tình tứ mà giấu kỹ. Lúc đầu tôi tức muốn khóc vì càng giải thích thì mọi người càng không tin, nhìn tôi cười cười kiểu “ giấu đầu lòi đuôi nà cưng’, dần dà tôi làm thinh cam chịu, lòng rầu nhủ lòng: cái ngữ này thì còn làm ở đây là còn ế dài dài, đừng hòng tìm được người yêu chứ nói gì kiếm chồng. Quà gửi tới tôi ký nhận rồi tống nguyên vô tủ của cơ quan khóa lại không thèm mở ra; hoa thì cắm trong bàn làm việc của cơ quan.
Lần ấy món quà đến đúng ngày 24-12, lúc mọi người tụ tập trong phòng nơi tôi làm việc bàn việc đi chơi Noel vào buổi tối. Tôi thực sự hoảng hồn khi mọi người mở tung gói quà và vây quanh chúc mừng tôi. Chiếc nhẫn vàng có đính hạt kim cương xinh xắn trong hộp nhung đỏ và tấm thiệp ghi lời cầu hôn bằng tiếng Anh: “Marry me, my Darling !”
Tôi ngồi chết trân trong căn phòng vắng lặng. Hết giờ làm việc lâu rồi mà tôi không còn chút sức lực nào để mà đứng dậy ra về. Mọi người ồn ào chúc mừng rồi rời đi chuẩn bị cho một đêm Noel vui vẻ và hạnh phúc, không ai biết tôi khổ sở đến hoảng loạn. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ai rỗi hơi mà theo ám phá tôi dữ thế ? Tôi rùng mình nhớ lại những câu chuyện ma quỷ yêu quái trong Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh. Lẽ nào thời đại của bom nguyên tử, của kỹ thuật số mà còn chuyện hoang đường đó sao ?... Hay là…Tôi nhớ lại những câu chuyện hình sự đã xem: Ban đầu quà tặng…rồi tiền vàng…rồi gài bẫy khống chế mình làm việc trái pháp luật…Tôi run sợ đến lạnh người, ngồi khóc ngon lành. Đúng lúc đó giám đốc của tôi gõ cửa bước vào phòng. Tôi cúi mặt lau nước mắt, chào ông rồi vội vã thu dọn vật dụng cá nhân cho vào túi xách.
-Có chuyện gì vậy Oanh ? Noel không về sớm để đi chơi với bạn trai sao ?
-Dạ…-Tôi lắc đầu, cố ghìm nén nước mắt chực tuôn ra.
-Sao? Có chuyện gì khó xử hay đồng nghiệp ức hiếp cô? Cô nói đi, để xem tôi có thể giúp được gì cho cô không.
Ông ta bước lại gần bàn, kéo ghế ngồi đối diện với tôi, giọng nói nhỏ nhẹ, ánh mắt dịu dàng chứ không có vẻ cứng nhắc khó gần như thường ngày.
-Dạ...-Tôi ngồi phịch xuống ghế, bất chấp hình tượng, khóc như mưa bấc. Tôi sụt sùi, vừa hít nước mũi, vừa kể cho ông ta nghe chuyện khiến tôi khổ sở suốt gần cả năm nay. Tôi đứng dậy mở tủ, lôi hết những hộp quà còn phong kín trong giấy gói và chiếc nhẫn mà trưa nay các đồng nghiệp tự ý mở ra. Tôi nói cho ông ta nghe ý nghĩ tôi vừa nảy ra: một là yêu quái theo quấy phá, hai là có kẻ gian muốn ám hại tôi và tôi đề nghị ông ta giúp tôi đến công an trình báo sự việc để nhờ cơ quan pháp luật điều tra giúp đỡ.
Ôi giá mà mọi người nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của ông ta lúc ấy! Rồi bỗng nhiên ông ta cười phá lên như đang đọc truyện “Con cái chúng ta giỏi thật’ của Azit Nexin. Kế tiếp hành động mất kiểm soát của ông ta còn khiến tôi hoảng thêm: ông ta hốt tôi vô vòng tay rồi quay vòng tròn hai lượt. Ông giám đốc khả kính thường ngày chợt lên cơn bất tử, biết làm sao bây giờ...
Nhưng không. Ông ta đặt tôi xuống, rồi nghiêm mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra trước đó một phút.
-Sao cô không nghĩ là có ai đó thật lòng yêu thương và mong cưới cô làm vợ ?
-Nhưng tôi đâu có quen ai... tôi chưa có bạn trai thiệt mà. Suốt ngày tôi đi làm rồi đi học thêm ...tôi đâu có đi đâu mà ..
-Cô chưa có bạn trai thiệt à ?
-Dạ thiệt.- Tôi e dè nhìn ông ta rồi thụt lùi xa xa về phía cửa ra vào.
-Được rồi, tôi sẽ giúp cô tìm ra manh mối. Cô khoan vội báo công an...nhưng cô phải hứa giúp lại tôi một việc sau này.
-Việc gì thưa giám đốc ?
-Sau khi giải quyết xong sự việc giúp cô tôi sẽ nói. An tâm đi, việc này sẽ không vượt quá khả năng, quyền hạn của cô, cũng không vi phạm pháp luật. Vậy nhé!
Tôi bần thần ra về với bao suy nghĩ rối loạn, hoang mang trong lòng.
....Chỉ một tuần lễ sau ông giám đốc kỳ quái của tôi đã tìm ra manh mối. Kẻ ấy không ai khác chính là ‘ ổng”. ‘Ổng” chính là anh chàng mặc đồng phục đội nón bảo hộ công nhân xây dựng không trả nổi tiền xe bốn năm trước.Thật tình tôi chẳng nhớ nổi, còn “ ổng ” bảo: Anh không thể quên được cô sinh viên dễ thương, có trái tim nhân hậu ngày đó.
Ngờ ngợ nhận ra tôi qua tấm hình trong hồ sơ nộp xin việc, ông điều nghiên lý lịch và biết tôi chính là cô gái năm nào nên trực tiếp phỏng vấn và nhận tôi vào làm. Ông đề nghị tôi thực hiện lời hứa của mình: giúp anh làm cô dâu trong ngày hôn lễ. Dĩ nhiên là tôi từ chối thẳng thừng.Tự ái lẫn tự ti không cho phép tôi thoả hiệp với người theo dõi và xem tôi như trò đùa trong cả năm trời khiến tôi mất ăn mất ngủ. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc và ông cứ khẩn khoản theo đuổi, năn nỉ giống như ngày nào ở bến xe.
-Anh cần một người vợ nhân hậu, dịu dàng, có trách nhiệm và anh đã tìm được. Anh là dân kỹ thuật, không ngôn tình, không biết nói lời hay nhưng anh thương em thật lòng. Anh chưa theo đuổi ai bao giờ nên không biết phải làm sao.Thằng bạn nổi tiếng đào hoa tư vấn cho anh là con gái trẻ thích những điều lãng mạn giống như trong phim Hàn và lên kịch bản cho anh. Anh xin lỗi nếu những việc anh làm vô tình gây tổn thương cho em. Em cho phép anh bắt đầu theo đuổi em lại từ đầu được không?
……………………………………………………………
Nghỉ tết năm nay anh cùng tôi về Mộc Hóa bằng xe đò. Lúc đến cầu Cá Rô anh bảo xe dừng lại để xuống dù chưa tới nhà tôi. Anh âu yếm vuốt má tôi thầm thì:
-Anh gặp em lần đầu lúc anh cùng đồng đội đang thi công xây cây cầu này; mọi người gọi nó là cầu Cá Rô, nhưng với hai đứa mình nó là cầu Tình Yêu.
….Đường về nhà em anh xây cầu, anh rải nhựa
Cầu Cá Rô- cầu Tình Yêu đôi lứa
Nhân hậu, chân thành thắp ánh lửa trong tim
Muôn dặm anh đi vẫn dõi mắt kiếm tìm
Đâu dễ gặp, cuộc đời này em là duy nhất….
Anh dắt tay tôi bước chầm chậm trên con đường nhựa trải dài giữa tràm xanh ngút ngàn. Không gian yên ắng mà trái tim dường như quá đổi rộn ràng với những nỗi ngọt ngào sâu lắng. Nắng rải hoa vàng lấp lánh trên tóc trên môi; tôi tựa đầu vào vai anh, nghe trong gió xuân về thoang thoảng hương tràm đằm thắm dịu êm.