Thứ tư - 23/10/2024 13:12
Con sóng bạc đầu
Truyện ngắn. NGUYỄN HỘI
Chiều cuối năm mà bầu trời thành phố trong xanh đến lạ. Chạy xe từ cơ quan về nhà mà lòng hắn lâng lâng, cảm giác như có một nguồn năng lượng mới đến từ thì tương lai đang chạy rần rần trong cơ thể. Hôm nay, hội nghị cán bộ lãnh đạo cấp sở đã công bố quyết định cử hắn đi học lớp cán bộ nguồn. Đây là sự chuẩn bị quan trọng cho bước ngoặt lớn lao, sắp diễn ra trong đời hắn.Ra khỏi phòng, sếp còn vỗ vai rồi bắt tay hắn thật chặt, dặn dò: “Ráng học hành thật tốt, về mà tiếp quản vị trí lãnh đạo sở nhé đồng chí trưởng phòng. Nhiệm kì tới là thời của các chú, tụi anh cũng phải về hưu thôi.”Hắn dạ sếp một câu rất dài và rồi chợt thấy, sao hôm nay sếp mình gần gũi quá. Mọi khi, ngoài vẻ mặt cau có, cái nhìn căng thẳng ra chả bao giờ sếp cho anh em được một lời khen, một câu động viên tử tế. Có lẽ nào tâm trạng của người sắp “hạ cánh” thường như vậy? Hay sếp có ý “tạo nguồn” cho hắn, khi chỉ năm tới đây thôi, đứa con gái của sếp tốt nghiệp đại học sẽ về sở công tác? Nếu đúng như vậy thì đó cũng là động thái thức thời, chừa đường hậu cho con cháu sau này. Hắn thầm nghĩ.
Nàng cũng thuộc diện cán bộ được tổ chức nhắm vào vị trí chủ chốt của một một huyện, ngay khóa tới. Ngoài bốn mươi, đứa con lớn học cấp ba, đứa nhỏ cấp hai nên thời gian gần đây, nàng có thời gian chăm chút lại bản thân. Đi học, nàng càng có dịp được nghỉ ngơi, mặc lại những bộ đồ “thoải mái” mà những khi ở công sở, với tư cách một lãnh đạo phòng chủ chốt, nàng chỉ dám diện những khi tiệc tùng, đám xá thật xa...Thầy chủ nhiệm, một con người nhanh nhẹn, tháo vát, đã trải qua hai cuộc hôn nhân nhưng vẫn còn là mẫu người lí tưởng của nhiều cô gái trẻ. Có lẽ thầy đã có chủ ý từ trước nên vị trí ngồi học của các học viên được sắp xếp xen kẽ, nam nữ. Hôm khai giảng thầy bảo: “Lớp chúng ta chỉ học có ba tháng, tôi nghĩ đây cũng là cơ hội để các anh chị có dịp được giao lưu, gặp gỡ, tìm hiểu thêm thực tế ở các cơ quan, đơn vị khác nhau.”Hôm đó, giữa sáu mươi học viên đến từ các địa phương, sở ngành trong toàn tỉnh, hắn chợt nhận ra nàng, như một người quen “từ tiền kiếp”. Nàng mặc chiếc áo thun cao cổ màu xanh lá mạ và một chiếc váy ngắn màu xám nhạt.
Khác hẳn với gu ăn mặc của những người cùng lứa tuổi, chọn những bộ đồ đồ rộng rãi, thoáng mát. Chất liệu vải nàng chọn là dòng thun cotton co giãn bốn chiều, ôm sát lấy cơ thể khiến những đường cong mặn mà và cặp chân dài miên man được dịp phô diễn. Gương mặt nàng toát lên vẻ kiêu hãnh của một quý bà đang ở thời kì đỉnh cao của quyền lực và sắc đẹp. Đôi chân mày tự nhiên kết hợp những đường chỉ thêu tinh xảo, nhung huyền xanh mướt, càng tôn lên vẻ quý phái. Sống mũi và gò má nàng không quá cao, đằm thắm dịu dàng. Chiếc cằm thon, chẻ đều sang hai bên, như phân định rõ ranh giới giữa tài năng và sắc đẹp, vẹn cả đôi đường. Ánh mắt nàng lấp lánh như như biết nói và đôi môi mọng đỏ, mím thật nhẹ nhàng.Hắn đã mất mấy phút đồng hồ chỉ để len lén nhìn nàng rồi bất giác, hắn nghĩ thì ra những định kiến của mình về phụ nữ tuổi trung niên bao lâu nay là sai bét. Nhân chứng là nàng đây, vẫn như một tiếng sét ngang trời.Thầy giáo chủ nhiệm xếp hắn ngồi ngay bàn đầu. Lớp có gắn camera truyền trực tiếp về phòng đào tạo học viện, điểm danh bằng kĩ thuật số nên học viên phải ngồi đúng vị trí, vắng buổi nào đi “du học” lại buổi đó. Oái oăm thay, nàng lại ngồi ở hàng ghế giữa. Lâu lâu vì một lí do nào đó thích hợp, hắn mới dám quay lại, liếc nhanh về phía nàng. Nhưng hắn cảm thấy không được tự tin, thoải mái khi nghĩ rằng sẽ luôn có ánh mắt nàng quan sát mọi cử động của mình, từ phía sau.
Thế là một kế hoạch xin đổi chỗ ngồi được hắn nhanh chóng thực hiện. Ông thầy chủ nhiệm bị cái vẻ thật thà của hắn chinh phục: Bệnh thoát vị đĩa đệm đốt sống cổ không thể ngồi gần bục giảng. Ở hàng ghế sau cùng, hắn được thoải mái mà ngắm nàng.***Một sáng đầu tuần, khi đang chạy xe bon bon trên đường vành đai thành phố, con đường mới hoàn thành, đi qua những cánh đồng xanh mướt, bỗng hắn khựng ngay lại khi thấy chiếc xe màu trắng sữa và biển số quen thuộc của nàng nằm bên vệ đường. Không một phút do dự, hắn quay đầu xe ngược trở lại. Nàng đang loay hoay mà chưa biết làm gì với những dụng cụ thay vỏ xe, nào con đội, nào cờ lê... Thấy hắn, ánh mắt nàng ngấn lệ rồi reo lên lấp lánh: “Ôi! anh Lãm, anh đến thật đúng lúc quá. Em đang không biết làm sao đây”. Câu cuối, giọng của nàng có vẻ hơi nũng nịu.Ngay lập tức, hắn xắn tay áo và nhận lại con đội từ tay nàng. “Hồng, để anh giúp em một tay nhé.”Giọng hắn lịch sự và rất nhẹ nhàng nhưng động tác quay con đội thủy lực cho chiếc xe nổi lên khỏi mặt đất rồi tháo vỏ xe ra thì thành thục như một anh thợ garage lành nghề bậc nhất. Nàng nhìn hắn làm thoăn thoắt mà ngưỡng mộ. Nàng chưa từng nghĩ một trí thức như hắn lại có thể chuyển thành một anh thợ khéo tay nhanh đến thế. Khi ráp chiếc vỏ mới vào xe, mặc cho hắn bảo nàng cứ việc đứng chờ, mọi việc cứ để yên đấy cho hắn làm. Nàng vẫn cúi xuống phụ hắn xoay chiếc vỏ cho vừa các rãnh trên trục bánh xe.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà nàng để cho chiếc cổ áo rộng trễ nải, thấp thoáng bầu ngực trắng hồng. Bỗng bàn tay hắn choàng lên tay nàng, rồi cứ thế hắn ghì thật chặt cùng động tác rung lắc cho bánh xe ăn khớp hoàn toàn với các con ốc. Mu bàn tay nàng ửng đỏ vì sự ghì siết nhưng nàng không hề cảm thấy khó chịu, thay vào đó là cảm giác ấm áp, êm dịu. Nàng cố ghìm hơi thở, giữ giọng thật bình tĩnh: “Hên quá, hôm nay mà không có anh thì em không biết xoay sở sao nữa.”“Ai vào trường hợp của anh cũng làm vậy thôi, đằng này chúng ta lại là bạn học. Em không cần phải khách sáo như vậy!”Buông tay nàng ra, hắn chợt thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình tê mê. Gắn xong các đai ốc vào bánh xe, hắn bỏ chiếc vỏ xe bị cán đinh lên thùng xe bán tải của mình, nói giọng bông đùa mà như ra lệnh:“Mời người đẹp lên xe. Chiều nay anh sẽ vá lốp rồi gắn trả lại xe cho em. Bây giờ mình đến trường không thôi trễ giờ rồi.”“Dạ, em cảm ơn anh nhiều ạ. Hôm nay…”“Rồi, em lại nữa rồi đấy.”Không để cho nàng hết câu nói, hắn đã chặn ngang, rồi mở cửa xe nàng, hất cằm:“Mời người đẹp lên xe.”Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, cảm giác như vừa được một vị cứu tinh che chở. Rồi nàng xoay nhẹ chiếc chìa khóa, tiếng động cơ êm dịu, chầm chậm lướt đi trong gió nhẹ.
Vậy là đã ba tháng trôi qua, ngày nào hắn và nàng cũng bắt gặp ánh mắt của nhau trong lớp học, nhưng không ai dám nói với ai lời nào ngoài những cái gật đầu xã giao. Và ngày nào, cuộc đấu tranh trong lòng hắn cũng diễn ra. Sự thích thú, hồi hộp xen lẫn sợ hãi thậm chí cảm giác tội lỗi dày vò tâm trí hắn. Tại sao hắn lại thích nàng được cơ chứ? Nàng có điểm gì hơn được vợ hắn, một trưởng phòng kinh doanh ngân hàng, một thời đẹp có tiếng ở khối các cơ quan cấp huyện? Hắn và vợ yêu nhau từ những ngày đầu tiên vào đại học, ra trường ổn định công việc, được sự đồng thuận của hai bên gia đình, cơ quan rồi cưới nhau luôn. Dường như cả hắn và vợ đều là mối tình đầu. Mười tám năm cưới nhau, vợ chồng hắn chưa một lần xảy ra chuyện gì to tiếng. Hắn luôn là người chồng thủy chung, người cha mẫu mực. Nhưng ở nàng lại có những nét mà vợ hắn không có. Vợ hắn học lái xe gần hai năm, thi lên thi xuống đến lần thứ năm mới đậu vậy mà động tác cầm vô lăng vẫn cứng đơ, cập rập. Tự nhiên hắn ghét cái động tác lái xe của vợ. Còn nàng, nhìn cử chỉ nàng bước lên xe, vừa nhẹ nhàng, uyển chuyển, vừa chuẩn xác như những cô người mẫu trong các showroom quảng cáo xe hơi đắt tiền. Vợ hắn vừa mập vừa nói nhiều, còn nàng nhẹ nhàng, thanh thoát, mỗi khi mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều như hàng bắp nếp…
Nhưng với tư cách một cán bộ gương mẫu, một người đàn ông đứng đắn, hắn luôn tự nhủ và dặn lòng: “Không để mình vượt qua ranh giới...”***Chuyến đi thực tế kết thúc khóa học diễn ra trong ba ngày. Ban cán sự lớp đã rất khéo léo khi kết hợp với một công ty du lịch, xây dựng thành tour tham quan, học tập thực tế kết hợp nghỉ dưỡng. Hai chiếc xe khách loại bốn mươi lăm chỗ ngồi, đời mới nhất có gắn maket tên trường, tên lớp trước đầu xe hăm hở chở đoàn học viên háo hức lên đường. Thật tình cờ, hắn và nàng lại ngồi bên nhau ở hai hàng ghế giữa. Khoảng cách giữa hai người là khoảng trống giữa xe.Xe vừa ra khỏi thành phố, đám đàn ông đã hô hào nhau ăn nhậu. Nhóm Zalo “ba ngày xa vợ” đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ, nào rượu, nào bia, nào chả lụa, nem chua, trái cây đủ loại. Cuộc vui nhanh chóng tưng bừng. Lẽ dĩ nhiên hắn tham gia nhiệt tình. Rồi hắn hát, những bài tình ca khiến biết bao cặp nhân tình đã yêu nhau mê đắm.“Biển rộng đất trời chỉ có taThì dòng ngân hà mình cũng quaBiển không biên giới, như tình anh với emHơn cả những vì sao đêm…” Nàng chăm chú nhìn hắn, nghe hắn nhấn nhá giai điệu. Trong lòng nàng, cơn sóng tình cũng dâng lên cuồn cuộn. Ở hắn có nhiều điều mà chồng nàng, một kỹ sư ngành địa chất, một doanh nhân phố huyện kinh doanh vật liệu xây dựng không hề có. Hắn dịu dàng, thơm tho, sạch sẽ. Chồng nàng lúc nào cũng căng thẳng, nhàu nhĩ, bụi bặm và luôn đầy ứ mùi của các công trình xây dựng. Nhưng nàng tự nhủ: “Không thể vượt qua ranh giới, dù chỉ trong ý nghĩ.
“Em có thể hát một bài được không?” - Hắn bất ngờ đưa chiếc micro về phía nàng.“Em hát dở lắm.”“Thì có ai hát hay đâu nào. Hát hay không bằng hay hát.”Cả xe bỗng rào rào tiếng vỗ tay, khích lệ: “Hồng hát đi, hát đi Hồng ơi…”Má nàng ửng hồng, những tia máu chạy rất nhanh từ dưới cổ lên đỉnh đầu. Một phần vì có chút hơi men nhưng không hiểu vì sao hôm nay nàng lại bối rối. Là một cán bộ có nhiều năm làm công tác đoàn, hát hò với nàng không phải chuyện gì khó khăn. Nàng có cả một ngân hàng bài hát, có thể biểu diễn ở mọi cuộc vui. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, vị trí công tác mới lại thuộc diện cán bộ nguồn, nên nàng đâm ra ngại hát.“Nhưng hôm nay, trong không khí vui vẻ bạn bè, mình chẳng có lí do gì để từ chối.” - Một giọng nói sâu thẳm trong lòng nàng cất lên. Bài hát đầu tiên nàng thể hiện là một ca khúc nổi tiếng từ thập niên chín mươi của thế kỉ trước.“Đường vào tim em ôi băng giá, trời mùa đông mây vẫn hay đi về… vì đâu mưa anh không đến, những đêm khuya mưa buồn một mình, có khi cho ta quên cuộc tình…”Tiếng vỗ tay lại nổi lên rào rào, có cả tiếng huýt sáo khi nàng thể hiện giọng hát thật sôi động nhưng cũng rất ngọt ngào, hệt giọng của nữ ca sĩ Như Q. lừng danh. Hắn suy nghĩ nhiều về lời bài hát. Bao lâu nay, hắn chỉ để ý đến giai điệu mà chưa từng để ý tới ca từ. Lời bài hát thật trữ tình, sâu lắng. Liệu đó có phải một tín hiệu nàng muốn gửi cho hắn? Ý nghĩ vừa lóe lên nhưng hắn liền gạt ngay ra khỏi đầu. “Đừng giàu trí tưởng bở thế nhé. Anh và cô ấy đều đã có gia đình, lại là những người có địa vị trong xã hội.” - Một giọng nói mơ hồ, văng vẳng cất lên. Hắn mỉm cười chua chát một mình khi nàng đang say sưa với nhịp điệu bài hát. ***
Khu resort nằm bên bờ biển, cách trung tâm thành phố hơn hai chục cây số. Nơi đây vốn bao đời chỉ là một làng chài nằm nép mình dưới những hàng dừa xanh trĩu quả, người dân quanh năm sinh sống bằng nghề chài lưới. Từ sự kiện nhật thực toàn phần năm 1995, khách ta, khách tây đổ xô về đây để có khoảng cách gần nhất khi mặt trời và mặt trăng lồng vào nhau làm một, mấy chục năm mới có một lần. Họ chợt nhận ra vẻ đẹp nguyên sơ của làng chài ven biển. Chưa đầy mười năm sau, trong khoảng mười cây số bờ biển, gần một trăm khách sạn, khu resort đẳng cấp quốc tế mọc lên. Làng chài, bỗng biến mình thành khu du lịch nổi tiếng. Miền đất “biển xanh, mây trắng, nắng vàng” bỗng hóa thành một con rồng biển.Chương trình tham quan, học tập kinh nghiệm ở huyện X. diễn ra ngay trong buổi chiều đoàn vừa ghé tới. Ngắn gọn, chất lượng, đảm bảo các học viên đều nắm được những kinh nghiệm thực tế thú vị ở một địa phương biết khai thác thế mạnh sẵn có của mình để phát triển kinh tế, biển. Thời gian còn lại, dành cả cho vui chơi, giải trí.
Cậu hướng dẫn viên tự nhận mình đã ở độ “tuổi 20+” rất có duyên khi giới thiệu với du khách về một miền đất mới. Kinh nghiệm chỉ cho cậu, hãy giúp mọi người cởi bỏ chiếc mặt nạ thường ngày. Họ sẽ vui chơi thoải mái.“Không mấy khi các anh chị có dịp sống cho riêng mình, xin hãy tận hưởng nhiệt tình và vui vẻ hết mình ạ”.Câu nói như chạm đúng sự mong đợi, mọi người vỗ tay hưởng ứng rào rào.Trò chơi teambuilding diễn ra trên bãi biển. Bãi cát rộng mênh mông. Từng hạt cát to đều, vàng sậm, mịn màng. Thả tấm lưng trần nhẹ nhàng trên cát, nàng cảm thấy êm dịu như đang nằm trên một tấm lụa mềm, mát rượi. Lớp cán bộ nguồn đi thực tế được chia thành bốn đội chơi, mỗi đội có một nửa nam, nửa nữ. Thật tình cờ, hắn và nàng lại thành một cặp, ở đội chơi số 4. Hôm nay nàng mặc chiếc quần short trắng lai tua “hot trend” rất sát, chiếc áo yếm hở lưng body, phía sau có đan ba sợi dây mỏng manh ôm sát lấy cơ thể làm tôn lên vùng ngực, cổ và cả khoảng lưng trắng hồng. Đôi môi nàng đỏ tươi và bộ ngực tròn lẳn, khiến bất cứ cặp mắt một gã trai nào không thể không dừng lại. Còn hắn, cũng như các thành viên khác, quần short kaki, cởi trần để lộ vầng ngực rắn chắc.Các trò chơi lần lượt diễn ra theo cấp độ từ dễ đến khó dần nhằm tạo sự hứng khởi của những người chơi. Đến phần thi ép bóng, tay của họ bị cột ra phía sau. Cặp chơi nam nữ phải ép sát cơ thể mình vào nhau đến khi nào quả bóng nổ thì được tính thành tích.
Điệu nhạc Gangnam Style sôi động, cuồng nhiệt khiến mọi người nhún nhảy, uốn éo cơ thể không ngớt. Lúc đầu, cũng như các cặp đôi khác, hắn và nàng đều còn một chút e ngại nên quay lưng lại với nhau để ép bóng. Nhưng cách làm đó hiệu quả thấp, rất lâu và rất khó khăn mới có một trái bóng nổ. Như các cặp đôi khác, họ bắt đầu sử dụng triệt để những đường cong phía trước cơ thể để ép bóng. Hai người ép ngực sát vào nhau thật mạnh, quả bóng vỡ vụn, những mảnh bóng bay lên tung tóe. Xung quanh, tiếng vỗ tay tán thưởng rần rần. Tình huống trở nên khó khăn hơn, khi ban tổ chức đổi thành những quả bóng đã bôi sẵn dầu trơn, da bóng dày hơn. Hắn và nàng ra sức ép mà rất lâu trái bóng không nổ, bỗng nó trượt khỏi hai cơ thể đang hừng hực khí thế, vụt bay lên. Hai người mất đà lao thẳng vào nhau. Lực đẩy của hắn mạnh đến nỗi nàng ngã dúi xuống cát. Do bị cột chặt tay ra phía sau nên hắn ngã đè lên người nàng, hai khuôn ngực chà siết vào nhau, môi hắn chạm phải môi nàng. Giữa tiếng nhạc ầm ĩ và bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo từng cử động của hai người vậy mà hắn cảm thấy giây phút chạm sát cơ thể nàng thật đê mê, ngây ngất. Cả hắn và nàng cùng đỏ bừng mặt ngượng nghịu nhưng phải một lúc lâu sau đó, họ mới lồm cồ bò dậy được trong tiếng vỗ tay, cười đùa đến chảy nước mắt của những người xung quanh.“Em không sao chứ.” - Hắn nói nhỏ vào tai nàng, cảm giác vẫn còn sung sướng.“Em không chơi nữa đâu, ngại chết đi được.” - Nàng phụng phịu rồi như quày quả bỏ chạy ra bãi biển.Hắn chạy theo nàng như một con chó con mắc lỗi tẽn tò chạy theo chủ. Mặc cho hắn năn nỉ, nàng biến mình vào biển, đùa giỡn cùng những con sóng. Kinh nghiệm cho hắn biết, đang có rất nhiều cặp mắt đang quan sát hắn và nàng.
Hắn quay đầu trở lại, nhanh chóng ghép đôi cùng một cô bạn khác để cuộc vui của đội chơi số bốn được tiếp tục, như chưa có chuyện gì xảy ra.Đêm gala dinner diễn ra trong bầu không khí ngập tràn âm nhạc. Ánh đèn màu huyền ảo và men bia giúp phá vỡ chút khoảng cách mong manh còn sót lại của những địa vị xã hội, thường nhật. Trong buổi tối này, họ chỉ còn là những người bạn với nhau, đúng nghĩa. Các cặp đôi tay trong tay với các điệu nhảy dịu dàng, tình tứ. Cả hắn và nàng đều cảm thấy, sao đêm nay vị bia ngọt mềm môi. Tiếng nhạc “Bài tango cho em” dìu dặt như ru lòng người vào giấc mơ tình ái.Hắn khẽ hát theo giai điệu bài hát: “Anh yêu phút ban đầu. Đèn nghiêng nghiêng dáng em sầu. Trong mắt em buồn về sau. Em ơi có khi nào lần gặp đây cho mai sau.”Nàng cũng khẽ rung môi cho giai điệu những ca từ hòa tan vào hơi thở: “Mình dìu sát đi anh. Để nghe làn hơi sát trong tim nồng nàn. Tiếc thương chi trời rộng thênh thang. Vương vấn để rồi một đời cưu mang.” Đến phần thi hát song ca, hắn nhìn nàng trìu mến rồi nói khẽ:“Mình hát bài gì em nhỉ?”“Tùy anh thôi, em thì bài nào cũng được.”“Anh thì lại nghĩ ngược lại, ưu tiên chọn bài thuộc về phái đẹp. Em quyết định đi.”“Vậy em chọn bài ca cổ “Bánh bông lan”, anh hát được chứ?”Một lần nữa, hắn khẽ nhún vai, kiểu cách. Ca vọng cổ không phải là thế mạnh của hắn, nhưng riêng với bài hát này, hắn thuộc nằm lòng từ những ngày còn ở dưới quê, hát song ca với các em cùng xóm.“Để rồi xem, em nhé!”Bài hát có những lời ca mộc mạc nhưng ngọt ngào, đằm thắm đúng như tên gọi của món bánh bình dị mà gần gũi. Nhưng ít ai biết rằng nó có nguồn gốc từ nước Pháp hoa lệ xa xôi.“Bông lan cánh trắng, nhụy vàng.” - Nàng cất tiếng hát, nhẹ nhàng.“Qua thương cô nàng khéo nướng bánh bông lan.” - Hắn hát, chỉ ngón tay trỏ về phía nàng.“Xe bò lục tỉnh thênh thang.” - Nàng hát tiếp, xòe bàn tay ra phía trước.“Quen hơi nhớ tiếng, quá giang tìm dìa.” - Hắn nắm lấy bàn tay nàng. “Quen hơi nhớ tiếng, quá giang tìm dìa.” - Nàng hát bè theo. Hắn dẫn nàng nhẹ nhàng tiến về phía trước sân khấu rồi lấy hơi đi vào câu vọng cổ.Bài ca vọng cổ là câu chuyện tình đưa đẩy của một chàng trai thành thị với một cô gái bán bánh bông lan, trên bến đò sông Vàm Cỏ, miền Tây Nam Bộ. Cô gái đẹp người, thông minh mà lém lỉnh. Chàng trai năm lần, bảy lượt muốn tỏ lòng mình nhưng đều bị cô gái thăm dò rồi lái sang hướng khác. Cuối cùng, cầm lòng không đặng anh chàng phải nói thẳng, nói thật về tình yêu “sét đánh” của mình khi bài ca kết thúc.Giọng nàng nhỏ nhẹ, dịu dàng, da diết. Giọng hắn khẩn khoản, ấm áp và sâu lắng. Không ai biết phần tiếp theo của câu chuyện tình sẽ diễn biến ra sao, chỉ thấy đôi song ca nắm tay nhau, cúi chào khán giả rất tình tứ rồi bước xuống sân khấu, trong tay vỗ tay không ngớt. Vừa bước đi, hắn vừa thì thầm bên tai nàng:“Chút nữa anh muốn mời em đi dạo chơi ngoài bãi biển, đêm nay trăng đẹp lắm, em à!”Nàng khẽ gật đầu. Cái gật nhẹ nhàng chỉ vừa đủ cho một mình hắn biết.
Ở giữa khách sạn và bãi biển có một cái hồ bơi nhỏ hình bầu dục, nước sạch và trong vắt. Xung quanh hồ, người ta trồng những cây hoa sứ bông trắng, đồng hạng nhau, cỡ một người ôm. Tất nhiên, đó đều là những cây đã trưởng thành trước khi về tạo dáng cho khuôn viên resort. Còn ở ngôi trường mà hắn và nàng đang học, loài hoa này được trồng lâu năm trong những ô cỏ chỉ xanh mướt. Có lần, khi ngắm nàng đang thơ thẩn dạo chơi ngoài sân trường trong giờ giải lao, hắn đã ước ao được hái một chùm bông sứ với những cánh hoa trắng mềm như lụa, nhụy vàng thơm ngát tặng cho người đẹp.Đêm đang về, hắn đi men theo những tảng đá phía trên hồ bơi. Mùi hoa sứ thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi. Đột nhiên nhớ lại niềm ước ao của mình, hắn rón rén hái một chùm hoa giấu gọn trong lòng bàn tay rồi thoăn thoắt đi ra phía biển như sợ ai đó phát hiện.
Đêm trung tuần, trăng tròn vành vạnh treo trên đỉnh đầu. Ở nơi nhật nguyệt đã từng có khoảnh khắc giao hòa, ánh trăng tỏa những tia sáng lấp lánh khiến bờ biển đẹp lung linh như một tấm thảm vàng lộng lẫy. Sóng vỗ nhẹ vào bờ cát vàng rồi lại kéo nhau chạy lăn tăn ra rất xa. Người ta thường nói những đêm trăng sáng thường dễ khiến lòng người mềm yếu.Bãi biển trong khu resort vắng lặng. Sau cuộc vui ở gala dinner, mọi người tiếp tục di chuyển đến những địa điểm khác nhau, vui chơi sáng đêm. Ai cũng nghĩ chỉ còn duy nhất một đêm nay thôi, ngày mai phải rời xa vùng đất nghỉ dưỡng tuyệt vời này, xa môi trường lớp học để trở về gia đình, với công việc thường nhật đầy áp lực và thị phi.Chỉ có nàng, vì “mệt” nên bắt taxi về phòng nghỉ trước. Hắn cũng nhiệt tình tham gia cuộc vui cùng nhóm bạn “ba ngày xa vợ”, trong khoảng thời gian đủ để không ai nghi ngờ rằng hắn đã say, rồi trở về khách sạn. Đó là hắn đề phòng quá xa, còn sự thật, không ai để ý đến sự vắng mặt của hai người. Ai cũng chỉ quan tâm đến những mối quan hệ của mình, những cuộc vui của mình.Khi hắn đến, nàng đã ngồi bên bờ biển từ bao giờ. Chiếc váy trắng của nàng bay chấp chới trong gió. Không rõ tiếng sóng biển rì rào hay tiếng sóng trong lòng nàng đã nhấn chìm tiếng bước chân hắn. Mãi đến khi hắn đặt tay lên bờ vai, nàng mới xoay người quay lại. Mùi hoa sứ thoang thoảng quyện trong mùi nước hoa rất nam tính khiến người phụ nữ đang tuổi hồi xuân trong nàng chợt “ồ” lên thú vị.“Sao anh biết em thích hoa sứ?” - Nàng khẽ mỉm cười để lộ hàm răng trắng lóa dưới ánh trăng.“Anh cũng không biết nữa. Mấy lần ở sân trường, anh muốn hái hoa tặng em mà không dám.” - Hắn thú nhận một cách thành thật rồi ngồi xuống cạnh nàng.
Hắn cảm thấy tiếng trống ngực bên phía nàng cũng đang đập dồn dập. Bất chợt, hắn lấy tay vuốt những sợi tóc bay sang mặt mình trả về sau gáy nàng. Hắn hít thật sâu mùi thơm từ cơ thể và mái tóc nàng đang tỏa ra ngây ngất. Tiếng sóng biển kéo rì rào rất dài, bờ cát mỗi lúc càng rộng thêm ra. Ánh trăng hơi chếch về phía đất liền, soi rõ những con còng gió đang chạy đua trên mặt cát và bóng hai người dài dần ra trên cát. Bỗng, nàng kêu lên khe khẽ: “Ôi! em lạnh quá, mình đi về thôi anh.”Chỉ chờ có thế, hắn nhẹ nhàng choàng tay qua vai nàng, níu nhẹ. Một chút ngại ngần như muốn gỡ bàn tay hắn ra, nhưng rồi nàng đã từ từ ngả đầu vào bờ vai vuông vức của hắn. Rồi cứ để nguyên như thế, hai người nói với nhau những câu chuyện không đầu không cuối. Cảm giác rạo rực càng lúc càng lan nhanh hơn khắp cơ thể. Hắn thấy phần phía dưới bụng căng cứng. Đặt nụ hôn trên môi nàng đang cháy bỏng. Hắn biết, nàng cũng đang như hắn, chờ đợi. Và quả đúng như vậy, nàng hưởng ứng cuồng nhiệt. Bàn tay ham hố của hắn và của nàng lần tìm những chiếc khuy áo thừa thãi trong giây phút này.
Khi họ đang ngấu nghiến khám phá cơ thể nhau trong thèm khát thì bỗng chuông điện thoại của hắn đổ liên hồi, tiếng chuông là giai điệu một bài hát quen thuộc:“Tôi thương vợ tôiNghĩa tình trước sau vuông trònTôi thương vợ tôiTính tình ngay thẳng hiền ngoan…”Hắn bấm nút ngắt chuông chiếc Samsung galaxy đời mới nhất, nhưng nó vẫn tiếp tục. Cụt hứng, hắn đành móc điện thoại ra nhìn màn hình. Hai chữ “Vợ Yêu” nổi lên cùng tấm hình vợ hắn. Nàng liếc ngang, bỗng giật mình khi nhận ra, “Vợ Yêu” của hắn chính là cô bạn thân thiết thời thơ ấu. Ký ức trở về rất nhanh, bởi chỉ mới mấy tháng trước đây thôi, khi họp mặt lớp cấp hai ở quê, nàng và vợ hắn đã gặp lại nhau, sau hàng chục năm trời không tin tức.Cuộc gọi video call nên bất đắc dĩ hắn phải đứng lên để nói chuyện với vợ. Ở khoảng cách không quá xa, nên nàng nghe rõ câu chuyện của vợ chồng hắn. Vợ hắn dặn: “Anh đang ngoài bờ biển nên phải vào phòng lấy chiếc khăn mà em đã xếp gọn dưới đáy vali nhé. Mà đêm khuya rồi, về phòng mà ngủ còn ở bờ biển làm gì, nhỡ cảm lạnh thì khổ.”Hắn trả lời vợ dịu dàng: “Anh biết rồi, anh vào ngay đây, mà em cũng ngủ ngon nhé, mai còn đi làm.”Nghe câu chuyện giữa hắn và vợ, nàng chợt cảm thấy mình vô duyên hết sức. Đúng lúc đó, chuông điện thoại của nàng cũng đổ liên hồi, con nàng gọi. Đêm khuya, bố đi nhậu với khách ở công trình chưa về. Vậy là cả hai đêm nàng vắng nhà, chồng nàng đều đi nhậu rất khuya. Hai đứa con nàng sợ bóng tối và nhớ mẹ. Chúng hỏi nàng đủ thứ chuyện để xua đi nỗi sợ, chìm vào giấc ngủ. Dứt cuộc điện thoại với con, nàng hoàn toàn trở về thực tại.Nàng buông chiếc điện thoại xuống bãi biển, thẫn thờ. Ánh trăng khiến những giọt nước mắt nàng lấp lánh trước khi rơi xuống cát. Nhưng hắn không nhận biết được điều đó. Ngọn lửa trong lòng mới dịu đi, nhanh chóng đỏ rực trở lại. Hắn choàng qua ôm lấy nàng, hôn ngấu nghiến vào mặt, vào ngực vào khắp cơ thể nàng.Nhưng như một phản xạ mãnh liệt nhất của con thú vùng chạy khỏi kẻ thù, nàng đẩy hắn ngã nhoài xuống bãi cát, nơi in bóng hai người, rồi chạy thẳng về phía những con sóng bạc đầu, đang kéo nhau ra xa tít mãi ngoài khơi.
N.H
Nguyễn Hội