Hồng Vĩnh (Tặng những đồng đội thân thương quân tình nguyện Việt Nam ở Campuchia 1979 – 1989)
Trời se lạnh, nắng nhòa trong sương khói Chiều cuối năm, tim tím ánh hoàng hôn Ơi! xuân đến thanh bình, yên ả quá Mà lòng tôi sóng cứ mãi dập dồn
Bởi nhớ lắm, xuân xưa trên xứ lạ Súng nổ rền, vang dội suốt canh thâu Mừng tuổi mẹ, vài dòng thư viết vội, Khi hành quân vây địch giữa rừng sâu…
Biết xuân đến, khi tình cờ bắt gặp Cánh mai rừng hé nụ đón sương giăng Đèn không thắp nơi chiến hào, công sự, Đêm giao thừa ao ước một vầng trăng!
Mồng một tết, phải chia tay đồng đội Bởi rét rừng, anh quay lại tuyến sau Lần từng bước, nương theo thông hào nhỏ Nhìn dáng anh… rưng rức nỗi niềm đau!
Và thương lắm, những nấm mồ đắp vội Bên ven rừng xơ xác một chiều mưa Bao năm tháng, xuân đi, rồi xuân đến Biết bây giờ về đất mẹ hay chưa?