Cú điện thoại gọi cho tôi đúng vào lúc 0 giờ Không phải của ba mẹ tôi Cũng không phải của anh em hay bà con ruột thịt Cũng không phải của vợ con tôi Của bạn gái hay người tình Mà đó là cú điện thoại của nó – một thằng bạn. * * * Thời chiến tranh, tôi với nó ở cùng đơn vị Đánh giặc rất “cừ”, cả hai đều là dũng sĩ. Hòa bình rồi, đứa nào cũng còn mảnh đạn trong người Nên trái gió trở trời thường hay ngả bệnh. Mảnh đạn Mỹ đã biến tôi thành thằng đàn ông bất lực Có những đêm dài nằm cô đơn trằn trọc. Còn nó thì mảnh đạn ở trong đầu Nên có lúc ngã lăn ra chết “giả”. Mỗi khi có sự cố xảy ra Hai chúng tôi “phon” cho nhau cầu cứu. Và cứ thế, hơn ba mươi năm trời trôi qua Tôi với nó sống đúng nghĩa là hai thằng bạn. * * * Giọng của nó cô đơn, run rẩy đến tột cùng: “Cường… ơi!...tao…! rồi nín lặng Tôi thét to: “Hùng ơi! Hùng ơi! Mày đâu rồi!” Từ đầu dây bên kia vẫn tín hiệu “tít…tít” liên hồi Tôi bấm số và gọi: “Hùng ơi! Hùng ơi! mấy bận Vẫn tín hiệu “tít…tít” liên hồi nghe cô đơn, rung rợn Đêm đen trừ tịch một mình tôi Tôi bủn rủn cả người Chiếc điện thoại rơi khỏi tay Nhưng tôi cũng kịp đoán ra rằng: “Chắc thằng Hùng đang có chuyện nguy đây” Nên mới gọi tôi đúng vào lúc 0 giờ. * * * Tôi gò lưng đạp xe sang nhà nó Tôi đập cửa rầm rầm mà chẳng thấy nó đâu Tôi phá cửa lao vào phòng nó ngủ Nó nhìn tôi, nước mắt lưng tròng. Vết thương trên đầu nó tái phát Nó lại lăn ra chết “giả” nữa rồi “Hùng ơi Hùng! Mày tỉnh dậy thôi!” “Tao sẽ đưa mày nhập viện” * * * Tiếng còi xe cấp cứu lúc nửa đêm Như xé nát màn đêm rùng rợn Như xé nát tim tôi – một thằng bạn Tôi ngồi lặng im bên nó lúc 0 giờ!