Lăn lóc những dấu chân và câu thơ dang dở
Nụ hôn vội vàng như sợ ánh trăng lên
Biển như cô gái người yêu bỏ đi biệt xứ
Bên ghềnh đá xưa lặng lẽ khóc một mình
Phải nước mắt cô mà biển kia thêm mặn
Và tôi đêm nay như có muối xát lòng
Muốn thốt lên một lời mà sao đứng lặng
Biết đâu chính mình cũng như biển mùa đông
Đồ Sơn, 7-2004
Lại viết về các cô gái ở ngã ba Đồng Lộc
Quá nhiều những lời xưng tụng các em
Đến nỗi cỏ cây cũng phải giật mình
Chắc ở dưới kia các em bồn chồn lắm
Chưa bao giờ được một phút ngủ yên
Tất cả các mỹ từ không làm các em sống lại
Cả danh hiệu, huân chương, hương khói tượng đài
Họ đến với các em mà sao như trẩy hội
Xe cộ lớn thế kia, quần áo đẹp nhường này...
Có đâu biết nỗi đau bom vằm da, xé thịt
Ngước mắt nhìn trời thảng thốt gọi: Mẹ ơi!
Mẹ bây giờ vẫn chờ em trong căn nhà vách đất
Cặp mắt vương sợi nắng phía chân trời
Thêm một ngày là đến tuổi hai mươi
Nhưng dừng lại- vạch thời gian định sẵn
Không có thêm một ngày cho các em được sống
Máy bay rú rít trên đầu trút xuống những chùm bom
Các em cũng như bao bè bạn của tôi
Xác gởi lại rừng sâu, mỏng manh tờ báo tử
Không có gì cho mình dù chỉ một nắm mộ
Họ đến và đi như khói rạ trên đồng
Vẫn biết mai rồi tất cả sẽ hư không
Ngay đến nỗi đau cũng thành vô nghĩa
Nhưng chắc có một người đến đây hỏi nhỏ
Sao các em phải đi giữa lứa tuổi trăng rằm?
Khi tượng đài các em khuất phía sau lưng
Khuôn mặt tôi chìm vào bóng đêm vừa ập đến
Và nước mắt không cần lời hò hẹn
Tôi khóc cho các em hay cho chính cuộc đời mình...
7-2010
NGUYỄN TÙNG LINH
Theo TCVNLA 06/2014
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 19
Hôm nay : 1583
Tháng hiện tại : 33178
Tổng lượt truy cập : 10504224