Vậy mà cũng có thể yêu, tôi cười rất bí mật khi nhìn Tường đứng trước cổng trường và cằm bó hoa đỏ thắm. Sao phô trương vậy, hai đứa đi ăn là được rồi, hoa cỏ làm chi mấy ngày này, lãng xẹt chứ lãng mạn gì khi không ăn được cũng không dùng được. Tặng hoa, nghe có vẻ phí phạm với tôi, may lắm thì tôi cắm vào lọ hoặc treo lên cửa sổ khoảng hai ngày, vừa héo một chút là tôi cho vào soạt rác... Vật chất là phù du, hoa thì càng phù du hơn, có ai đảm bảo sẽ giữ lại trọn đời trừ phi đó là hoa bất tử. Mà tôi thì chúa ghét hoa bất tử, không mềm mại, không hương, đụng vào thì sột soạt như là giấy nhám, thật thật giả giả, vậy mà hôm đi Đà Lạt cũng ráng dúi vào balo một ít đem về cái người ta hay gọi là làm kỉ niệm. Nói vậy không có nghĩa là tôi không thích hoa, nhưng với tôi hoa chỉ đẹp khi còn trên cây thôi. Một cánh hồng lung linh trong buổi sớm mai, mấy giọt sương vươn hờ trên sắc màu rực rỡ rất mềm, mượt và mướt, cộng hưởng vào đó là mùi hương thoảng thoảng, nhẹ nhàng thôi, chấp chới thôi nhưng cũng đủ làm nên sức sống, biết rằng một ngày hoa sẽ tàn nhưng hãy để nó tàn theo đúng quy luật tự nhiên.
- 8 tháng 3 vui vẻ, sau khi tan học mình đi ăn cá viên.
Nhìn Tường lóng ngóng đến là phát tội, ừ thì con gái mà, 8 tháng 3 cũng phải có hoa chứ, mắc công vào lớp mấy nhỏ bạn lại xôn xao, hoa đâu, quà đâu, chưa tính đến chuyện còn vặn vẹo tôi là hôm nay sẽ hẹn hò ở đâu nữa. Đúng là tụi bạn quỷ. Mà cũng nhờ tụi bạn quỷ này mà tôi và Tường đến với nhau sớm hơn, dễ dàng hơn.
Vào đại học, những ngày đầu khờ khệch, lạ lẫm, hai ba đứa bạn cùng quê quấn quít bên nhau, một thế giới nhỏ xíu cứ suốt ngày líu ríu ở góc giảng đường. Tưởng như vậy là đủ, nhưng rồi cũng thấy thiếu chỉ sau một tuần. Ừ, chỉ sau tuần thứ hai là đã quen biết thêm nhiều bạn bè, tên nè, quê nè rồi sở thích nè. Tôi và Tường cũng quen nhau, không biết vô tình hay cố ý mà cứ ngồi chung rồi nói chuyện thật nhiều, Tường quan tâm và hay nhìn tôi một cách ý tứ. Thì có sao, bạn bè mà. Như những bậc thang cần phải bước để từ tầng một leo lên đến tầng hai vậy, Tường hay chở tôi đi học, thứ bảy thong dong mấy quán chè, quán kem, lễ tết thì cũng hoa hồng, quà và kẹo. Đó là tình bạn và tôi vui vẻ, hạnh phúc khi có người bạn này. Một năm, bạn bè trong lớp ghép đôi, từ bao giờ trong cái nhìn của họ tôi và Tường đã là một đôi, tôi cũng không biết. Đơn giản là những lời nói, nhưng lời nói của bè bạn làm tôi nghĩ ngợi. Rồi một ngày cũng nắng, cũng gió, cũng tiếng ồn ào của xe cộ và tấp nập sinh viên ra ra vào vào cổng trường, Tường đột nhiên nắm lấy tay tôi. Tôi nhớ ngờ ngờ hình như năm nào đó của thời cấp ba cũng đã có một ai nắm tay tôi, bàn tay con trai lạ hoắc, xương xương và kì kì sao ấy, tôi rút tay lại và thấy ngượng ngùng. Không biết khi ấy tôi đã đỏ mặt như thế nào mặc dù tôi tin chắc rằng đó là một anh chàng mà ít nhiều tôi cũng cảm mến. Tường ghé vào tai tôi, giọng thì thào như một hơi thở mạnh:
- Làm bạn gái Tường nha.
Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra bàn tay mình còn nằm gọn trong tay của Tường, ấm áp và là lạ. Tôi không nói gì, chỉ gật đầu và cười ý tứ. Nhớ lại câu nói cửa miệng của thằng bạn: “Thế là bạn đã yêu", chỉ vậy thôi, tôi thấy vui và hạnh phúc.
Thì cũng giống như mọi người, chúng tôi đi chung với nhau mọi lúc, mọi nơi. Mới gặp lúc sáng ở trường mà chiều đã thấy nhớ, gọi điện chưa đủ còn phải nhắn tin. Đôi lúc cũng giận hờn, Tường bao giờ cũng là người xin lỗi, những giận hờn vô cớ hay có cớ đã thêm thắt cho tình cảm chúng tôi một kí ức đẹp.
Ngày 14/2, không hoa, không quà cũng không socola, Tường lẳng lặng đi bên tôi và hai tay siết chặt. Tường hát hay, bài Nothing gona change my love for you chưa bao giờ lại có ý nghĩa như lúc này, tôi đang lắng nghe say sưa thì Tường nín bặt. Tường dừng lại và đặt hai tay lên vai tôi:
- Anh yêu em!
"Anh ?", Tường chưa bao giờ xưng anh với tôi và tôi cũng chưa bao giờ gọi Tường là anh, dù rằng hai người yêu nhau thì sớm muộn gì cũng phải xưng hô như thế. Mặc dù tôi biết Tường đang nói rất nghiêm túc và thành thật nhưng tôi không thể nhịn được cười, nhưng như sợ mất đi giây phút lãng mạn, Tường nhìn sâu thẳm vào mắt tôi và cúi người xuống...
Tôi không phản ứng gì và đôi mắt nhắm lại. Hôn là vậy đó sao? Tất cả mọi thứ đi vào tỉnh lặng, chỉ có nhịp đập là lên cơn giông bão. Cái hôn đầu tiên sao mà phức tạp, đầu óc tôi chạy lung tung, tôi chưa kịp nghĩ đến người đang hôn tôi là Tường, tôi chỉ đang cố cảm nhận xem nụ hôn nó kì diệu thế nào mà hai người yêu nhau phải hôn nhau? Ngay lúc ấy, lần đầu tiên tôi lại hỏi chính mình: "Có yêu Tường không?". Trong tất cả những người con trai theo đuổi tôi, Tường là người tôi quý mến nhất, mỗi lần bên cạnh Tường tôi rất vui, xa một chút là thấy nhớ muốn gặp mặt. Vậy còn không yêu sao? Nhưng tình yêu tôi dành cho Tường sâu sắc như thế nào, biển cạn đá mòn như thế nào tôi cũng không biết, lấy gì để biết rằng tôi không thể sống trên đời mà không có Tường. Giống như khi xem phim vậy, người ta có thể chết vì nhau, nhưng ngoài đời thì chẳng có sóng gió gì ghê gớm để chứng minh cái mà cổ nhân gọi là "tình yêu bất diệt".
Hôm đó ở sân ga, Tường bước lên tàu và về lại Thái Nguyên, miền đất xa xôi đến nỗi chỉ cần nghĩ đến là tôi đã thấy rùng mình. Không một lời chia tay, không một lời hứa hẹn, vẻn vẹn chỉ có đôi lời nhắn nhủ: "Hai đứa mình sẽ trở thành những giáo viên giỏi!", chỉ như thế và bóng Tường khuất vào toa. Tôi thích đến đây để đón một người đến hơn là tiễn một người đi và sau lần này có lẽ tôi sẽ không đến ga nữa, tôi đến đây để làm gì khi mà Tường có bao giờ trở lại? Cuộc tình phẳng lặng như một con thuyền, một dòng sông và một gợn sóng. Cuộc tình đến rất êm đềm và ra đi cũng êm đềm, êm đềm như một giấc mơ. Không có giọt nước mắt nào hết, hãy để mọi chuyện tự nhiên như quy luật hoa nở và tàn, tôi tin mọi chuyện rồi sẽ phôi pha.
Tôi cũng rời Sài Gòn về lại Vũng Tàu, thấy tiên tiếc một chút gì. Nhiều ngày, nhiều câu chuyện của bốn năm đại học gom góp lại thành hồi ức. Nhưng có gì hơn nữa trên những con đường quen thuộc này, khi Tường không còn ở đây, tôi cũng không còn ở đây.
"Bé chưa ngủ à ?"
Đấy là tin nhắn của Tường, vẫn như một thói quen, trước khi đi ngủ hoặc mới sáng mở mắt ra tôi và Tường lại nhắn tin cho nhau. Tôi cho vậy là đủ rồi, nhiều khi nỗi nhớ quay quắt, nhiều khi cõi lòng quay quắt. Gần hai năm trôi, những tin nhắn gần như thưa dần, tôi bị cuống cuồng vào công việc giảng dạy. Ngày lên lớp hai buổi, tối còn soạn bài, thời gian rỗi một tí tôi dành cho bạn bè, đồng nghiệp. Có một sự thay đổi trong tôi, không biết vì đã là giảng viên hay vì một điều gì đó mà tôi lại ít cười, ít nói hơn và thỉnh thoảng lại buồn, một cảm giác chua cay bất chợt ập về khi tôi nhìn thấy một vài cặp tình nhân sóng sánh bên nhau. Mười bốn tháng hai, Tường làm gì và tôi sẽ làm gì? Con đường gần nhà chống chếnh những bước chân, tôi cứ đi và đếm...
- Bé!
Tôi quay lại, mùi hoa sứ nồng nàn quá đỗi, Tường dang tay, đôi mắt mờ mờ màu sương đêm chưa thấm lạnh. Tôi chần chừ trong phút chốc, gió ầm ào thổi qua, Tường cứ xa, cứ xa và mất hút trong đêm.
Tình yêu tôi dành cho Tường chỉ có thế là hết, Tường cũng vậy thôi. Có một điều gì hơn nữa trong cuộc đời này, tôi không biết. Hai năm, thời gian quá ít để quên một người, mà quên để làm gì, cứ để tự nhiên như hoa nở và tàn theo quy luật.
Ý AN
Theo TCVNLA 04/2014
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 11
Hôm nay : 2121
Tháng hiện tại : 46954
Tổng lượt truy cập : 10659410