Hắn là ai, từ đâu tới, chị không biết, chỉ biết hắn là chủ chiếc ghe thương hồ thường bơi dọc theo con kinh xuống ấp Mới. Tiếng rao mệt mỏi của hắn vọng từ dưới lòng kinh đôi khi cũng làm chị chú ý: Ai tương chao, nước mắm, trái cây, rau cải… ơ… ơ…”. Hắn còn bán cả tập vở học trò, có cả đôi ba tờ báo cũ nhưng không giảm giá, có lúc còn tăng giá mà vẫn có người mua để đọc. Ở đây xa xôi quá. Có thể hắn cũng chú ý tới chị. Chị có một giò, đi bằng chân giả như hắn. Chị bị thương hồi đánh Mỹ. Hắn thì chị không biết vì sao cưa một giò. Bệnh tật, tai nạn giao thông, hay chiến tranh? Hắn đi bằng tay nhiều hơn, hắn bơi chèo. Chiếc chân giả nằm lăn lóc nơi mũi ghe khiến ai cũng phải để ý. Giống hệt chiếc chân thật mới cắt ra từ cơ thể của ai đó. Cảm giác rờn rợn.
Sao anh bị mất giò? Câu hỏi ấy mấy lần mấp máy nơi miệng chị, lại thôi. Quan tâm tới đời tư người ta làm gì. Trời vẫn mưa lớn. Không có ghe của anh thì tôi ướt hết, bệnh không chừng. Tại sao lúc mưa thấy ghe tôi chị không xuống mà lại chạy để tôi phải bơi ghe đuổi theo? Hướng ấy làm gì có nhà ai để chị đụt mưa? Chị định chạy đi đâu? Tôi chạy điên đấy mà. Ôi, mưa lâu quá. Người ta đang chờ tôi. Chị thiệt là… mưa lớn người ta cũng phải thông cảm cho chị chớ. Đành vậy. Nhưng tôi vẫn áy náy. Tôi không quen dễ dãi với mình. Chị định nói với hắn như thế, lại thôi. Tâm sự với hắn làm gì. Im lặng. Tiếng mưa siết trên vách. Cái chân giả làm chị thấy vướng. Ghe thật. Phải chi ở nhà, chị đã tháo nó ra. Ông xã chị cũng công tác như chị à? Hắn lại hỏi rồi nói một mình qua miệng ly rượu. Trời mưa uống rượu sướng thiệt. Phải chi chị cũng biết uống rượu. Lúc nào tôi cũng thèm có bạn rượu. Hắn không có ý chờ câu trả lời của chị. Nhưng chị lại muốn được trả lời. Đàn ông mấy anh có ai chịu lấy vợ què như tôi đâu. Nhưng chị kềm được. Việc gì phải tâm sự với hắn. Vả chăng hơn bốn chục tuổi đầu chưa chồng có hay ho gì mà khoe. Trả lời có chồng rồi chị lại không muốn. Hắn không đáng bị chị nói dối. Hắn đã đối xử tốt với chị.
Hình như nước lớn. Chị vạch một khe hở nơi vách cà-rèm nhìn ra ngoài. Chiếc ghe đang nổi lên cao. Liệu mọi người có thông cảm với chị? Cuộc họp có đợi chị? Tại sao chị không đội mưa đi tới đó. Ngày xưa mưa bom bão đạn chị còn dám đi. Mà bây giờ… Nhưng mà… dù sao thì cũng trễ quá rồi.
Đột nhiên chị trở nên liều lĩnh. Anh cho tôi miếng rượu. Mưa lâu quá, bây giờ cũng chưa chịu ngớt nữa. Chị cũng biết uống rượu à? Ăn khô à? Ban nãy chị giữ ý với tôi à? Ừ, mưa lâu quá, chưa khi nào lại mưa lâu, lại lớn như vầy. Chị uống đi, nếp đó.
Chị tháo chiếc chân giả ra. Để ngoài mũi ghe đó, chân giả sợ gì mưa ướt. Chị phì cười. Ừ, thật đơn giản, chân giả thì sợ gì khô với ướt. Chị đẩy chiếc chân giả ra ngoài mũi ghe. Chiếc chân giả của hắn cũng ở ngoài đó. Tại sao anh bị mất giò? Câu hỏi cũ lại mấp máy nơi khóe miệng nhưng sau cùng chị đã không hỏi.
(1993)
Hào Vũ
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 15
Hôm nay : 2761
Tháng hiện tại : 75023
Tổng lượt truy cập : 10820246