với Huế
không ai biết em đã về với Huế
bằng trái tim non dại sóng xô bờ
không ai biết em đã về với Huế
bằng tình yêu tràn nỗi nhớ hoang sơ
anh đã khóc bao giờ chưa trước gió
trước sông Hương rười rượi dáng se lòng?
anh đã khóc bao giờ chưa trước núi
trước mây trời hiu quạnh phía hoàng cung?
anh chẳng biết lòng em xưa đã trót
lụy câu thơ trăng mật đất đa tình
hồn thiếu nữ chợt về trong thảng thốt
nước mắt lụy người…xin được Huế bao dung
xin được Huế rộng lòng thương ảo vọng
tuổi xuân em nồng cháy lỡ quay về
vòng tay lỡ chiếc hôn nào đã lỡ
em yếu mềm đã lỡ một lần say
rất có thể rồi em không về nữa
một trời thương…một trời Huế…cuối tầm tay
sương khói cũ phai mờ nhân ảnh cũ
nước mắt lụy người…em giữ lại… để anh đi
Biên Hòa ngày nắng rát
nếu em xua được nắng
anh có về bên nhau?
nếu em gom bụi cát
anh có còn đi lâu?
Biên Hòa hun hút dấu
tình yêu không đủ tìm
tình yêu không đủ ấm
cho một người đang quên
tình yêu chưa là bến
trách chi người lang thang
trách chi người không biết
mắt em tìm hoang mang
trách chi Đà Lạt cỏ
trách chi Đà Lạt sương
trách chi người đến đó
quên mất lời nhói thương
Đồng Nai sông lặng vướng
Đồng Nai sông lặng chờ
Đồng Nai sông lặng trách
gió đôi bờ xót xa
gió trưa này khô rát
em đứng nhìn sông sâu
làm sao chôn được nắng
để anh đừng đi lâu
trước mùa thu Hà Nội
anh yêu dấu làm sao cho em biết
ở nơi anh rồi sẽ có mùa thu
lá có xanh trong nỗi nhớ mịt mù
anh yêu dấu có còn không Hà Nội?
ôi Hà Nội của trời xanh bối rối
em quặn lòng thương tiếc tuổi đôi mươi
không vòm cây không tiếng gọi xa vời
em thuở ấy thiếu anh mà chẳng biết
em thuở ấy đắng cay chưa hiểu hết
làm sao mà biết đợi một tình yêu
em thuở ấy đắng cay chưa trải hết
trái tim lành, khát vọng có bao nhiêu
anh ở đâu giữa những ngày tháng ấy
khi em buồn anh chắc vẫn đùa vui
khi em bước rả rời chân lạc lối
hẳn là anh đã thả gót song đôi
ta đã chẳng tìm nhau ngày tháng ấy
Hà Nội xanh chưa phải đã cho mình
em đã chẳng vì anhh ngày tháng ấy
trách chi người đánh thức trái tim anh
ta chẳng trách gì nhau- đành phải thế
Hà Nội thu em nào muốn anh buồn
thôi quá khứ ngậm ngùi thôi dĩ vãng
xin cuộc đời dừng lại giữa môi hôn
xin Hà Nội vì em xanh chút nữa
xin một lần em khóc tuổi đôi mươi
thu sắp qua thu nữa sắp qua rồi
ta thuở ấy cần nhau sao chẳng viết
Theo VNLA XUÂN 2013
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 13
Hôm nay : 3284
Tháng hiện tại : 55799
Tổng lượt truy cập : 10668255