Thứ hai 29/04/2024

NỘI DUNG CHÍNH

Bài vọng cổ: CHUYỆN TÌNH BÔNG HUỆ TRẮNG

Tác giả: Diệp Vàm Cỏ
NÓI LỐI
Tôi kể người nghe “Chuyện tình bông Huệ trắng”
Một mối tình sâu nặng nghĩa thủy chung
Dẫu người ra đi không hẹn buổi tao phùng
Nhưng người ở lại vẫn trọn đời mong nhớ.
 
                     LÝ CÁI MƠN
Sài Gòn mưa, trời mưa tháng sáu
Tháng sáu năm xưa có cuộc tiễn đưa người đi
Bác ra đi, người đưa tiễn, tiễn đưa ngậm ngùi
Nhìn nhau, mắt lệ nhìn nhau
Cô gái như thầm trao
Tấm chân tình đến mãi ngàn sau.
 
 VỌNG CỔ
1.       Đẹp lắm người ơi một loài bông Huệ trắng! Tình ở trong tim nên tình mênh mông lắm. Dù biển rộng trời cao tình vẫn bên nhau trên mỗi bước đăng… trình.
          Nhưng Bác Hồ đâu nghĩ đến riêng mình.
          Vẫn nhớ mãi lời cha dạy bảo “Nước mất rồi, phải tìm đường cứu nước con ơi! (-). Biết mình còn sẽ đi đến muôn nơi, cũng không hẹn được bao giờ trở lại. Nên chuyện đợi chờ chỉ làm khổ nhau thôi, nhưng Bác dẫu đơn côi mà luôn có Dân có Đảng.
 
2.       Lê Thị Huệ mang nỗi niềm sâu kín, “Trong tim tôi chỉ có Nguyễn Tất… Thành”.
          Nên đêm từng đêm thầm vái van cho Người được an lành.
          Để “Nếu còn sống mà trở về Tổ Quốc, thì xin Người hãy cố tìm nhau!” (-). Đây chiếc lược mà ngày ấy anh trao, thành kỷ vật trọn đời em cất giữ. Nước mất nhà tan càng thương Người viễn xứ, có chân cứng đá mềm, ít rủi nhiều may!
 
NÓI LỐI
                                  Bỗng một ngày được tin Bác mất
                                  Giữa chốn nhà giam, xiềng xích lạnh lùng
                                  Cô Huệ khóc thương, đau xót khôn cùng
                                  Nhìn kỷ vật mà nghẹn ngào cho kỷ vật.
 
LÝ SẮT SON
                                  Đây tóc xanh, xanh màu
                                  Mái tóc em năm nào
                                  Chiếc lược nầy anh trao
                                  Như ta cùng bên nhau
                                  Em chải cho tóc mượt
                                  Cho tóc luôn xõa trên vai gầy
                                  Nay biết ai không còn
                                  Thì Người ơi tóc xanh dài chi!
                                  Nay cách ngăn muôn đời
                                  Thì em xin cắt đi Người ơi!
 
VỌNG CỔ
5.       Thương lắm người ơi một nhành bông Huệ trắng! Gặp cảnh phong ba không người che chắn, nên cánh hoa xưa đành xa lánh thế nhân… rồi!
          Út Huệ đi tu không nói một lời.
          Núi Thị Vải có chùa Thị Vải, tâm sự buồn sư sãi riêng mang (-). Rồi ngày trở về sau những gian nan, nghe tin Út Huệ đi tu – Bác khóc. Nhớ chiếc lược xưa tặng Người chải tóc, nhớ phút tiễn đưa ngày tạm biệt Sài Gòn.
 
6.      (Ngâm sa mạc)       Trọn đời vì nước với vì dân
                                      Gát lại tình riêng, lo việc cần
                                      Từ ấy Bác yêu Bông Huệ Trắng
                                      Chạnh lòng khi thoáng tiếng chuông ngân.
 
          Khi cuộc đời là đạo lý nghĩa nhân, thì yêu đâu phải chết trong lòng một ít. Yêu là để tâm hồn thêm khắng khít, dù cách ngăn chứ không thể cách lòng (-).
          Câu chuyện tình tôi vừa kể người nghe, tình của Bác đã trở thành huyền thoại.
                                     Hy sinh hạnh phúc riêng mình
                              Tình đầu dang dở, mà trọn tình nước non./.
 
 
 
(Tân An, khai bút 15g59’ ngày 10/06/2022; hoàn tất 20g56’ ngày 11/06/2022)
 
 
 
 
 
 
_____
Ghi chú: nguồn tư liệu:
                - Tiểu thuyết “Búp sen xanh” của Nhà văn Sơn Tùng;
                - Phim truyện “Hẹn gặp lại Sài Gòn” kịch bản của Nhà văn Sơn Tùng;
                - Clip “Kể chuyện Bác Hồ” của Giáo sư – Tiến sĩ Hoàng Chí Bảo.

Diệp Vàm Cỏ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

 

THĂM DÒ Ý KIẾN

Đánh giá của bạn về Website này?

Tuyệt vời

Tốt

Trung bình

Không có gì để nói

Rất xấu

THỐNG KÊ

Đang truy cậpĐang truy cập : 32


Hôm nayHôm nay : 4848

Tháng hiện tạiTháng hiện tại : 290371

Tổng lượt truy cậpTổng lượt truy cập : 8748472