Khẽ gọi mình, trĩu nặng bờ vai
Đã một thuở cõi lòng rơi qua đấy
Quay lại phía sau. Bờ vai xa ngái
Em vội vàng khẽ bước xa anh
Một phía bầu trời trong vắt màu xanh
Một phía tim em biếc màu nhung nhớ
Anh ra đi, nghe lòng mình nặng nợ?
Đ6ẻ một chữ tình khắc khoải miên man
Ta khẽ buồn chạm nỗi ly tan
Khi mùa Xuân khẽ rời vũ trụ
Gợn chút nồng nàn, hoa hồng thắm nụ
Sót chút dịu dàng ở chốn ab sinh...
Như Thụy
Theo Tc VNLA 06/13
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 22
Hôm nay : 2213
Tháng hiện tại : 70537
Tổng lượt truy cập : 10541583