Dịu dàng xưa

Anh vội vàng, khẽ rời khỏi em
Như mùa Xuân khẽ rời vũ trụ
Một góc vườn hồng, đóa nào chớm nụ
Khẽ lắt lay buồn khép nỗi riêng tây

Khẽ gọi mình, trĩu nặng bờ vai

Đã một thuở cõi lòng rơi qua đấy

Quay lại phía sau. Bờ vai xa ngái

Em vội vàng khẽ bước xa anh

 

Một phía bầu trời trong vắt màu xanh

Một phía tim em biếc màu nhung nhớ

Anh ra đi, nghe lòng mình nặng nợ?

Đ6ẻ một chữ tình khắc khoải miên man

 

Ta khẽ buồn chạm nỗi ly tan

Khi mùa Xuân khẽ rời vũ trụ

Gợn chút nồng nàn, hoa hồng thắm nụ

Sót chút dịu dàng ở chốn ab sinh...

 

Tác giả bài viết: Như Thụy

Nguồn tin: Tc VNLA 06/13