NÓI LỐI Xưa ai về Mộc Hóa, Kiến Tường Hay người đến vùng Tư, vùng Tám Tất cả chỉ đi bằng đường thủy Nên nơi nào cũng hóa xa xôi.
LÝ CÁI MƠN Dòng sông ơi, dòng sông Vàm Cỏ Đã chở tôi đi Con tàu ấy trôi về đâu? Khi bến xưa, hành trình cũ đến nay không còn Dòng sông vẫn là mênh mông Vẫn tím bông lục bình trôi Nhưng chỉ là… kỷ niệm mà thôi!
VỌNG CỔ 1. Khi ý Đảng lòng Dân đã quyết vượt gian lao cùng nhau mở lối. Khơi ánh bình minh xóa dần đêm tối. Đem sức người ra cho “Tỉnh lộ 49” nên vóc nên… hình. Ôi tự hào thay đây một công trình! Lộ 49 trở thành đường khai phá, để Đồng Tháp Mười là vựa lúa của Long An (-). Từ Tân An về Bình Hiệp thênh thang, đời hạnh phúc giao thông là trên hết. Cho bây giờ là Quốc lộ 62, ký ức không phai trên từng cây số. (Chầu 1 xề, 2 xang như chầu câu 2 để ca tiếp vào câu 5).
5- Chúc người đi thuận, về mai An toàn là bạn, nạn tai là… thù! Mỗi chuyến xe qua thương ai vẫy tay chào. Đời hạnh phúc giao thông là trên hết, thương cán bộ mình phải vất vả nghĩ suy (-). Lòng dặn lòng phải đổi mới tư duy, cho xứng đáng ngành “Giao thông vận tải”. “Năm mươi năm” và rồi bao năm nữa, Long An xin giữ vững ngọn cờ đầu.
LÝ ĐÊM TRĂNG (Nửa bản đầu) Nhìn về tương lai Xin chúc cho ngành Giao thông vận tải Mãi mãi vươn lên Mở thênh thang đường Để cho nước non vững bền. 6- (Ngâm sa mạc)
Ai qua Quốc lộ 62 Kỷ niệm ngày xưa vẫn nhớ hoài Kẻ đào, người đắp cao như núi Con đường to đẹp đến hôm nay. Bàn tay người còn những vết chai, vì vận tải giao thông đâu ngại chi gian khó. Hãy nhìn kia dù trong mưa gió, người vá đường, người cắt cỏ bên lề (-)! Để có hôm nay những tuyến đường Cho người về với khắp muôn phương “Giao thông vận tải” không ngừng nghỉ Là huyết mạch đời xin chớ quên!./.