Thứ hai - 02/12/2024 17:31
Ca cổ BÔNG BƯỞI HOA CAU
Tác giả: Diệp Vàm Cỏ
(Phóng tác theo nhạc: Bắc Sơn)
NÓI LỐI
Em: Tóc con dài mẹ cài bông hoa lý
Mẹ lượm từng bông bưởi trắng con gội đầu.
Chị: Nắng thu buồn nhuộm vàng ngõ trúc vắng
Từng nhịp võng đưa mẹ hát tiếng nhẹ buồn
Chừng lưng lửng cơm mo cau mẹ gói
Mẹ lên ruộng sâu gặt hái để nuôi con.
VỌNG CỔ
1. Em: Hai chị em mỗi buổi chiều tàn thường ra tuốt bờ đê đón mẹ. Xóm nhỏ đường xa sao mà vắng vẻ, bóng mẹ liêu xiêu như một áng mây… buồn.
Chị: Nhành trúc ven sông cũng liêu xiêu vài cánh chuồn chuồn.
Mẹ cấy ở đồng xa, xa xôi lắm, bữa ăn trưa thường chỉ một nắm cơm khô (-).
Em: Thương con ở nhà một đám trẻ ngây ngô, chủ ruộng đãi xôi mẹ không ăn mà lén gói đem về. Hai chị em mình gặp mẹ ở triền đê, rồi tíu tít giành ăn để mẹ nhìn mà lòng thầm vui biết mấy. (Chầu 04 nhịp rồi vào Lý Cái Mơn)
LÝ CÁI MƠN
Chị: Mẹ dạy con hò ơ, điệu lý
Những khúc ca dao, ngọt ngào chứa chan tình quê
Những câu ca đêm về mẹ hát ru con vào đời.
Em: Lời mẹ thơm, tóc mẹ cũng thơm
Như khói rơm, mùi cơm
Giấc ngủ nồng bên tay mẹ dịu êm.
2. Chị: Từng nhịp võng đưa con chưa tròn giấc, mẹ đã lo tất bật chuyện trong… ngoài.
Em: Mẹ nấu nồi cơm khuya cho ba dậy sớm đi cày.
Dưới bóng trăng hạ tuần mẹ lượm từng bông bưởi trắng, cho con gội đầu mai đi học trường xa (-).
Chị: Em ơi mẹ của mình sao giống Kiều Nguyệt Nga, trong truyện Lục Vân Tiên mà chị vừa mới đọc. Có nhiều khi một mình mẹ khóc, ơi nước mắt thương chồng, thương cả một đàn con!
NÓI LỐI
Em: Con chợt nhớ vườn cau trước cửa
Rồi con chợt nhớ vườn bưởi sau hè
Mẹ không còn lượm từng bông bưởi trắng
Chị: Con sẽ nhớ vườn cau ấy mãi
Và con sẽ nhớ vườn bưởi trọn đời.
VỌNG CỔ
5. Chị: Mẹ ơi mỗi bận chiều tàn chị em con vẫn ra tuốt bờ đê xưa đón mẹ! Nhưng xóm nhỏ đường xa đã tiêu điều vắng vẻ, từng áng mây bay như tóc mẹ phủ lưng… trời.
Con gọi mẹ ơi, sao mẹ vẫn xa vời?!
Em: Đêm vẫn sáng, trăng hạ tuần còn đó, sao mẹ không còn lượm từng bông bưởi trắng mẹ ơi (-)!
Chị: Mẹ đi rồi con chịu cảnh mồ côi, tập kho cá, nấu canh mà sao bữa cơm nào cũng khét! Sợ con người dưng là đứa thương đứa ghét, nên ba vẫn chịu cảnh gà trống nuôi con và hương khói vợ hiền.
6. Em: Mẹ ơi, bông bưởi thơm vườn bưởi, nhưng nay đâu còn ai nhặt để con gội đầu. Có những đêm buồn con thức suốt canh thâu, từng nhịp võng như từng lời ru xưa vọng lại.
Em: (Ngâm Sa mạc)
Bông bưởi hoa cau vẫn trắng màu
Cho lòng con trẻ oặn niềm đau
Mẹ không còn nữa, không còn nữa
Di ảnh nhìn con, mẹ chốn nào (-)?
Chị: Con sẽ nhớ hàng cau ấy mãi
Vẫn không quên vườn bưởi trọn đời
Em: Xin đừng làm chiếc lá rơi
Hoa cau Bông bưởi đẹp trời quê hương./.
(Tân An, 29/06/2023)