Chủ nhật - 08/10/2023 09:48
Ca cổ - NGUYỄN VĂN DƯƠNG NGƯỜI ANH HÙNG BẤT TỬ
Tác giả: Phương Nhựt
Ngâm (tự do):
Anh lớn lên trên vùng ấp Bưng Bình Thủy
Bởi xứ quá nghèo, nên ai đó khéo đặt tên.
Vất vả cả đời, vẫn đói khổ triền miên,
Còn phải sống kiếp vong nô, vô vàn bất công áp bức.
Vọng cổ
Câu 1: Đời đã cho ta có dòng thời gian để có ngày, có năm, có tháng; chưa đến trăm năm kể từ khi có Đảng, có biết bao đấng hùng anh làm nên lịch sử còn lưu danh đến muôn... đời. Ánh sáng niềm tin tạo nên chân lý sáng ngời. Người thanh niên Nguyễn Văn Dương ở làng Đức Hòa, Bình Thủy, sớm ngao ngán trước cuộc đời nhiều áp bức, bất công (-). Dù là con chủ điền nhưng Anh sớm canh cánh bên lòng, thầm hận lũ ác bá, cường quyền, địa chủ. Vào một đem tối trời Anh lặng lẽ ra đi, khép lại tình riêng, Anh đi tìm chân lý (-).
Câu 2: Mười chín tuổi xuân, Anh được đi dưới lá cờ của Đảng, làm cách mạng đấu tranh giành quyền sống cho con người. Chí lớn lòng trung với tình yêu nước dạt dào. Từ Đức Hòa, Anh hoạt động khắp Sài Gòn – Chợ Lớn, đến các đồn điền ở Hớn Quản – Lộc Ninh (-). Vận động biểu tình, phá kềm, diệt ác, để Khởi nghĩa Nam kỳ được lịch sử lưu danh. Rồi giặc bắt Anh bởi tên chỉ điểm tay sai, biệt xứ lưu đày nơi hải đảo xa xôi.
Ngâm (tự do)
Vượt địa ngục trần gian, nhà tù Phú Quốc
Cũng một đem tối trời giữa biển cả mênh mông
Trên chiếc bè con, Anh cùng đồng đội quyết một lòng
Vượt sóng dữ hiểm nguy, tìm đường về quê cũ.
Vọng cổ
Câu 5: Rồi chiếc bè cũng cập bến bình an nơi miền đất lạ, đất nước láng giềng quê hương Chùa Tháp đã chở che những người con nước Việt anh... hùng. Tìm về lại cố hương trong giông tố bão bùng. Chưa được vui với gia đình, chưa kịp hàn huyên cùng đồng đội cũ, Anh lại lên đường tiếp tục đấu tranh (-). Cuộc binh biến vang rền Khởi nghĩa năm bốn mươi, đêm tước súng Hương Thân Sai, diệt ác ôn Hương Quản. Giặc khiếp sợ lại càng thêm hung hản, lùng sục bắt Anh rồi tuyên án tử hình (-).
Câu 6. Nói (dõng dạc): “Thưa bà con, tôi là Nguyễn Văn Dương tự Dường, con ông Nguyễn Văn Phát, vì muốn bà con có cơm no, áo ấm, có ruộng cày, sống tự do, không có ai đè đầu cởi cổ nên đi làm cách mạng. Tôi không ân hận gì trước lúc hi sinh, Dường này có chết di sẽ có muôn ngàn Dường khác đứng lên!”.
Đức Hòa ơi! Tôi đứng đây nơi bãi bắn sân banh ngày ấy, mà nghe lời dõng dạc năm nào còn vang mãi đâu đây. Một sáng tháng Bảy năm bốn mốt ở tại nơi này, giặc đem xử bắn Anh cùng bốn đồng chí kiên trung (-). Anh ngã xuống trong dáng đứng anh hùng, trước hàng vạn đồng bào nghẹn ngào chứng kiến. Máu chảy về tim, sông tìm ra biển, Anh hãy ngủ yên về cõi vĩnh hằng (-).
Đời người ai không một lần chết, nhưng có những tên tuổi trở thành bất tử với thời gian. Giặc giết Anh nhưng không giết được trái tim người cộng sản, tên Anh muôn đời sống mãi với quê hương (-)!
Phương Nhựt