Đất nước một thời không tên để gọi
Tên nước cha ông giặc cướp đi rồi
Hồn tiên tổ trên bản đồ thế giới
Nỗi đau này biết thuở nào nguôi?
Cả dân tộc trong đêm dài nô lệ
Mịt mùng không có lối đi ra
Tự do thành món hàng xa xỉ
Nước mắt chan cơm không biết đến bao giờ
Cha ông cháu sống đời vong quốc
Nước mất rồi nhân phẩm có còn đâu!
Bao anh hùng phất lên cờ đại nghĩa
Đại cuộc không thành và cháu hiểu vì sao!
Sự nghiệp thuộc về trái tim nào lớn
Yêu non sông hơn cả thân mình
Ngai vàng sánh sao bằng chiếc võng
Bác nằm thao thức giữa rừng đêm
Và bản đồ một ngày kia vẽ lại
Những ngón tay Bác vẽ bình thường
Sức mạnh ấy người Việt
Từ Bác là từ đồng nghĩa với non sông!
Và Bác sống trong từng tâm tưởng
Mỗi con người mang dấu ấn Việt
Mỗi tấc đất mỗi ngọn cây ngọn sóng
Chung bóng hình chung trái tim chung
Theo lẽ thường cháu phải gọi là Ông
Bởi cha cháu đã gọi Người bằng Bác
Nhưng chỉ có người Việt
Dịu dàng tiếng Bác của toàn dân!
Con của cháu cũng gọi Người bằng Bác
Vì Người là Bác của muôn năm
Bao thế hệ nối tiếp nhau gọi thế
Bác không giữ cho mình đến cả tên riêng!./.
Cao Xuân An
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 10
Hôm nay : 2408
Tháng hiện tại : 74670
Tổng lượt truy cập : 10819893