Lâu lắm rồi tôi mới được đọc lại những câu thơ đằm sâu cảm xúc. Không trau chuốt ngôn từ, không cầu kỳ thi tứ, những câu chữ trong thơ Trần Nguyên Chi cứ lặng lẽ níu lòng người đọc bởi cái tình, cái chân thật tinh khôi trải ra như những dòng nhậtt ký...Cũng là bến sông, đình làng, cũng là cởi trâu,......
Thôi tết này em sẽ gọi cho anh
Từ lâu lắm hay đứa mình không nói
Chia tay thôi chứ có gì to tát
Mà mỗi người tự khép cửa như tu......
1. Thế là ông đã yên nghỉ hơn 100 ngày qua bên người bạn đồng hương Sơn Nam mà sinh thời, họ là một cặp đồng sinh, nay lại đồng thác về bên nhau trên đất Bình Dương. Tang lễ của ông được Liên Hiệp các Hội Văn học nghệ thuật TP.HCM tổ chức tại Nhà tang lễ Thành phố. Tôi nhớ mãi câu cuối của bài điếu......
Không phải mùa hè nồng nã
Căng đầy như ngực gái mươi lăm
Biển mùa đông như mắt người đàn bà góa
Có nỗi khát khao bỏ quên...
Vào những ngày cuối tháng Năm, chúng tôi gồm 20 hội viên của Chi hội Văn nghệ dân gian thuộc Hội LHVHNT tỉnh Long An tổ chức chuyến thực tế tới khu di tích căn cứ Trung ương Cục miền Nam....
Ngày Tự xuống ở hẳn dưới Bãi, Nhiên mang bầu thằng Thôi được gần bảy tháng. Buổi sáng, khi dắt xe ra khỏi cửa Tự còn chần chừ: Hay là đợi em sanh xong anh mới đi? Nhiên cười: Từ đây xuống Bãi có bao xa, đàn ông đàn ang gì mà dễ mềm lòng quá!...
Trong tín ngưỡng dân gian của người Việt Nam, nếu thờ Bà thì người ta thường lập miểu thờ Bà Ngũ Hành, Bà Thiên Hậu, Bà Chúa Xứ ở Châu Đốc, Bà Đen ở núi Tây Ninh. Nhưng cá biệt ở làng Bình Trị, nay là Phú Ngãi Trị, huyện Châu Thành (Long An) người dân nơi đây lập miểu thờ “Bà Cố”. Ngôi miểu nầy tọa......
Tôi và Tùng Linh ngồi bên nhau dưới tán lá cây sanh trong quán cà phê nhỏ ở công viên thành phố Tân An (Long An). Vài chấm nắng thật mỏng thỉnh thoảng lại rơi xuống mặt bàn cùng với gió. Cây sanh cùng họ với cây si. Người Nam Bộ thường gọi cây si là cây gừa. Lá cây sanh có màu xanh non, mềm hơn......
Căn nhà phố có vị trí đẹp trên một con đường nằm dọc công viên thành phố Tân An là không gian sống mang đầy tính nghệ sĩ của gia đình họa sĩ Phó Chủ tịch Hội Nguyễn Hữu Phương, và nữ chủ nhân của nó, Kiều Oanh, người thường sát cánh bên chồng trong các cuộc gặp gỡ gần xa với tư cách là… hội viên của......
Thời gian qua đài phát thanh truyền hình Long An đã không ngừng nâng cao chất lượng chương trình nhằm phục vụ khán giả ngày một tốt hơn. Nhiều chương trình mới ra đời, với nội dung đa dạng, cách thể mới mẻ đã mang lại ấn tượng với người xem. Tuy nhiên, ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả kênh......
Hai ngày một đêm bỏ cho căn nhà vắng chủ đi tới một vùng mà ấn tượng là còn nhiều hoang dã giữa một đồng bằng cũng còn rất mới, nhìn từ góc độ khai thác của con người, vài trăm năm vẫn chưa đủ để lấp kín nơi trũng nhất của ĐBSCL....
Vừa tan học, Bin ào ra cổng và cậu chợt sững người lại khi nhìn thấy ông ngoại đang đứng đợi....
Tình cờ xếp lại đồ đạc trong tủ, tôi chợt phát hiện ra cái bọc ni-lông màu đen nằm bên trong hốc tủ xen lẫn với các bọc đồ khác. Thì ra trong đó là chiếc áo ấm được đan bằng len màu đen dạng áo thun thể thao dài tay có cổ lọ giữ ấm cổ. Chiếc áo vẫn còn nguyên vẹn không bị sờn rách dù nó đã được hai......
Bệnh viện tên là Hạnh Phúc. Nhìn khuôn mặt ngời sáng của những bà mẹ, tay bế con, đầu trùm khăn, bông gòn nhét lỗ tai, hãnh diện ngước nhìn chồng dìu ra xe cũng đủ thấy điều đó....
Khi sinh ra, các anh có họ tên , quê quán. Nhưng khi nằm xuống trở thành “liệt sĩ vô danh”. Không biết ai đã có sáng kiến thay dòng chữ “liệt sĩ vô danh” trên mộ bia trong Nghĩa trang Liệt sĩ (NTLS) huyện Đức Huệ thành: "Liệt sĩ - tên đồng chí gắn liền chiến công quê hương Trung dũng" cùng với mã......
Đảo võ hay Đảo vũ nghĩa là cầu mưa. Câu ca dao dưới đây nói lên tiếng kêu than của người nông dân Nam Bộ khi bị hạn hán kéo dài không canh tác được: “Tiếng than kêu thấu trời cao/ Ruộng đồng nứt nẻ làm sao cài bừa”...
Tôi đánh rơi một tình yêu thơ dại
Tuổi học trò mười bảy mười lăm
Thời áo trắng đắm mình trong mơ mộng
Cây phượng già cũng lắm mộng nhiều mơ...
Bài thơ “Xin lỗi các em” của Thầy Trần Văn Sáu...
Cho đến nay vùng đất Nam Bộ vẫn tồn tại một trò đánh dân gian trong một số đám tang, đó là “Đánh phá quàn”....
Ngày khai giảng năm học, từ phía xa nó thấy các bạn được mặc quần áo đẹp, tay ôm cặp sách đi đến trường, thận chí, có bạn được cả ba mẹ đưa đi học nữa. Đứng ôm gốc cây gần đấy, nó mơ màng ước mình có trong số đó. Đang mông lung về điều ước muốn ấy, ba nó gọi “Minh về thôi con!”....
Đang truy cập : 35
•Máy chủ tìm kiếm : 3
•Khách viếng thăm : 32
Hôm nay : 2124
Tháng hiện tại : 32247
Tổng lượt truy cập : 8795167