Ba rủ ghé Gò Đen uống cà phê. Thói quen bao lâu vẫn vậy, ngồi quán uống cà phê, hút thuốc rồi mới về nhà. Hay cháu bệnh, ba móc hai tờ năm mươi ngàn ra, kêu đem về mua thuốc cho Suri. Trời con đâu khổ đến mức cứ cầm tiền của ba hoài vậy. Hai cha con ngồi im lặng. Hôm chủ nhật mẹ dặn phải nói chuyện với ba, khuyên ba bớt nhậu lại. Con biết rõ ba uống rượu vì buồn, bất đắc chí nhiều chuyện nhưng nói sao với ba đây? Con cũng có lỗi trong chuyện này mà. Con nhớ hồi còn nhỏ thân thiết với ba bao nhiêu thì bây giờ như một cái hố sâu vô hình giữa ba và con. Mà chủ yếu là từ phía con, mặc cảm, xấu hổ vì không lo lắng co ba mẹ được ngày nào.
Thèm có thể nói với ba một lời xin lỗi, hai mươi tám năm từ nỗi lo nhỏ trở thành nỗi lo lớn, chưa baoo giờ con có thể làm điều gì tốt đẹp cho gia đình, san bớt gánh nặng cho ba.
Thèm có thể xin ba một điều rằng, đừng lo lắng cho con nhiều đến vậy, để lòng con không bị lấp đầy sự hối hận khi nghĩ đến ba.
Thèm có thể khóc một lần cho hết nỗi lòng khi nghĩ về ba, về những giọt nước mắt của ba ngày con lấy chồng.
Thèm có thể nói rằng đối với con, ba vẫ là vẫ là thần tượng lớn nhất, dẫu lòng ba cho rằng bản thân mình đã thất bại trong sự nghiệp lẫn gia đình.
Có dịp nào để ngồi với ba thế này nhưng con vẫn không nói được gì. Có lẽ con và ba vẫn không cần nói nhiều để hiểu về nhau. Ba dẫn chiếc xe cub ra khỏi quán, lòng con nặng nề lắm. Ngoài đường xe chạy ngược xuôi, rồi con cũng phải chọn cho mình một hướng để đi, có thể hướng đó dẫn con đi xa khỏi gia đình, khỏi ba, nhưng con lúc nào cũng nghĩ về ba như một nơi linh thiêng nhất trong lòng, một lười nguyện không gọi người sinh thành của chồng bằng tiếng "ba". Con vẫn nợ ba một câu xin lỗi chưa thành lời.
Mai Đặng Thảo Nguyên
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 9
Hôm nay : 830
Tháng hiện tại : 830
Tổng lượt truy cập : 10613286