Lâu lắm rồi không gặp lại đồng nghiệp cũ, thèm làm sao niềm vui giản dị trong ngày của mình. Ngày xưa, khi còn ngồi trong giảng đường, Thầy nói: “một chữ Thầy đơn sơ nhưng không dễ gì trọn vẹn”. Lúc đó có hiểu gì nhiều đâu, mĩm cười nhìn lên tán phượng, hồn trong trẻo như giọt sương buổi sớm “Thầy nói vậy thôi, mai mốt mình may thật nhiều áo dài, mình sẽ là cô giáo dịu dàng đẹp nhất cho xem”…Mới đó thôi, câu nói hồn nhiên thuở nào, năm rồi gặp nhau nhỏ bạn thân còn nhắc…Thầy nói đúng, nghề của mình bình yên là vậy nhưng để yêu nghề bằng trọn trái tim không đơn giản chút nào.
Con đã bước ra hối hả chạy theo đời, xa mãi trang giáo án mỗi ngày, xa màu phấn trắng. Con đọc bài thơ của Thầy chợt thấy cay cay khóe mắt, muốn “Xin lỗi các em” một lời trong vô vọng xót xa….
“Tôi đâu phải người làm nông
Cày xong đánh giấc say nồng một hơi
Chuông reo tàn buổi dạy rồi
Còn nghe day dứt nỗi đời chưa yên"
Làm giáo viên, làm hai người chứ không phải đóng vai. Mà con người nào cũng bắt mình chân thành hết sức. Con người của những lúc trở về nghìn năm trước, giảng Kiều với niềm đồng cảm về một kiếp hồng nhan. Con đứng trên bục giảng sáng nay, ca ngợi vẻ đẹp cuộc đời thì trước tiên con phải đẹp-Một tâm hồn mộc mạc bao dung như non nước hữu tình đất Việt, một tấm lòng biết rạch ròi đen trắng, biết trong sạch đến cuối đời để trọn chữ thanh cao.Thì làm sao giống như người làm nông, cày xong là lòng thong thả. Chuông reo tan giờ dạy, con làm người của lo toan bao nhiêu thứ của “nổi đời”…Con người dưới bụi phấn bay và con người lấm láp bụi đường, nhìn nhau.. rưng rưng nước mắt…Trong mắt mình ngày xưa, thầy cô đẹp lắm, chỉ cần bước vào sau cánh cổng, cả một thế giới bình yên mở ra. Sân trường của những sáng đầu tuần tha thướt tà áo dài bay, sân trường của những ngày cuối tuần, nắng bâng khuâng trên những cánh bằng lăng mơ mộng. Những bài thơ chuyền nhau trong lớp học, bài thơ xanh hi vọng ngọt ngào…Ngày chúng mình ra trường, tim cũng rộn ràng bao mơ ước, lí tưởng đẹp trong trái tim tuổi trẻ, trái tim đầy sôi nổi nhiệt tình….Vậy mà mấy năm không gặp nhau, mỗi đứa một cuộc đời, lúc đó con mới hiểu lời hôm nào Thầy dạy. Vì con dửng dưng với chữ “thầy” học trò tha thiết gọi, con cũng để mơ ước rụng dần theo bụi phấn bay bay…
rụng dần theo bụi phấn bay
ước mơ một thuở căng đầy tuổi xanh
Khi bước ra chen chân với đời náo động, con nhớ nao lòng những tiết học ngày xưa. Con nhớ thầy hay trầm ngâm, chậm rãi sau từng câu nói…Con nhớ bạn bè lớp mình có ba mươi bốn nữ, con gái “văn khoa” lãng mạn hiền lành, cây hoàng điệp rụng hoa vàng rực một góc sân trường, dáng liễu bên hồ và áng mây bay ngoài cửa sổ…Con nhớ miên man chiếc lá me hôm nào trôi trên vạc áo, nhớ lá vàng vô tư cài trên mái tóc thề …Chiều nay, đi về trên con đường tấp nập người xe, chợt thấy dáng thầy thấp thoáng, nhói lòng câu thơ chân thật:
Dẫu là lời giảng của mình
Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang
Dẫu là tiết học vừa tan
Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi
Chúng con bây giờ đứa nhỏ nhất lớp cũng ba mươi, cũng đã nếm vị đời chua cay thành nếp nhăn trên đuôi mắt. Thầy đưa bao chuyến đò sang bến, bao lần nặng gánh tâm tư. Buổi xế chiều của đất trời hay của bất cứ ai đều man mác buồn, ngậm ngùi bao tiếc nhớ…Con thương Thầy trăn trở vì thấy mình không đủ sức, thấy mình đến cuối đường mà bài giảng chưa xong…Con đã tuyệt vọng vì những cơn đau, khi con cần có một khí khái hào hùng để phân tích “hịch tướng sĩ”, con từng gục xuống trên bài tập làm văn của học trò vì mệt mỏi. Con hiểu nỗi đau khi không thể làm như mong ước của mình…Con thấy dáng thầy xa xôi nhạt nhoà trong bụi phấn, sao có gì thật tội nghiệp, thật lẻ loi…
Chúng con đã từng rất vô tư, có khi còn trách Thầy hay lo nghĩ. Xin Thầy tha thứ cho những đứa con vô ý. Con không sống cho nghề bằng tất cả tình yêu như con từng nói. Con tạ ơn Thầy hiểu nỗi buồn của những đứa học trò trong cuộc mưu sinh. Thầy mong “các em” hiểu cho Thầy hay Thầy mong học sinh hiểu chúng con- những giáo viên nặng gánh lo gạo tiền cơm áo. Ngày Nhà giáo, nghe người ta ngợi ca mình quá đỗi- những kỹ sư của tâm hồn, những người được cả xã hội tôn vinh. Ôi! tự hào làm sao, ai nghe cũng thèm đi dạy học…Đẹp làm sao hình ảnh của thầy bên trang giáo án, đẹp làm sao lời ca “cô giáo là cô tiên”. Cô cũng muốn làm một cô tiên của các em- cô tiên không bận chuyện đời, cô tiên chỉ nói những điều trong sách vở. Cô tiên chỉ cần vẩy đũa thần là em có sách vở, cô tiên có phép màu để không đau lòng nhìn các em mất đi sự hồn nhiên vì cảnh túng thiếu của gia đình.Và cô tiên sẽ không tính toán tiền nong, không bận con ốm con đau mà mất vẻ thiên thần…Cô không muốn các em thấy thầy cô của mình cũng đời thường chật vật. Cô sợ các em nghĩ về Nghề giáo như một nghề để thầy cô kiếm sống, cô muốn giữ một hình ảnh cao quí trong mắt học trò bằng tất cả yêu thương…
Hiểu giùm tôi các em ơi
Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ
Cảnh đời chộn rộn bán mua
Áo cơm nào dễ chi đùa với ai
Con đứng trước các em ngợi ca cuộc sống, những diều xa lạ với cuộc sống ngoài kia mà “nói mãi thành quen”. Con dạy học trò con người luôn biết yêu thương, trong khi trang báo mỗi ngày chứa bao điều tàn nhẫn.Con dạy các em sự thật luôn chiến thắng và người tốt luôn gặp điều hay. Con đã nhìn thẳng đâu, sự đời thật giả. Con như một người trốn tránh, không dám rõ ràng trắng đen…Học trò mất phương hướng theo con, không biết giá trị nào mới cần mang theo trên bước đường rong ruổi. Con dạy các em phải biết hi sinh, biết sống vì người khác và cho đi là tạo hạnh phúc cho mình. Nhưng con đã không sống cho các em, không chung thủy với nghề, chối bỏ mơ ước một thời, đánh mất chính mình lúc nào không hay nữa…
Xin Thầy tha thứ cho đứa con lầm lỡ, con đã phụ công Thầy. Con không thể quay về con đường có thầy cô, có bạn bè, có con của ngày xưa…
Cô xin lỗi học trò cô, xin lỗi những ánh mắt hồn nhiên cho cô giây phút bình yên không bao giờ tìm được nữa, xin lỗi bài giảng chưa xong mà cô đi không trở lại:
Ai còn dằn vặt đêm sâu
Trong từng sợi tóc bạc màu truân chuyên
Thật lòng tạ lỗi các em
Hiểu ra khi đã lớn lên mai này.
Trịnh Hồng Hạ
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Đang truy cập : 16
Hôm nay : 837
Tháng hiện tại : 837
Tổng lượt truy cập : 10613293