Tự nhắc mình

Chỉ có thể là trái tim trời biển
Mới mênh mông ôm trọn thế gian này
Chỉ có thể vươn ngang tấm vũ trụ
Mới nhẹ nhàng buông bỏ mọi dở hay

Ai dám bảo mình chỉ yêu không ghét

 

Chỉ hiến dâng không hỏi nọ đòi kia

 

Bụi là bụi dẫu bụi vàng bụi ngọc

 

Liền lạc đến đâu cũng có trật trìa

 

 

Thôi thì vậy duyên cõi nào nấy độ

 

Ta không vào địa ngục đợi ai vào

 

Luôn có mặt trời bên kia bóng tối

 

Không gan xuống thấp mơ gì lên cao

 

 

Thôi thì vậy hãy đi từ không có

 

Rốt ráo dọn mình mới biết có không

 

Không khởi sinh những nụ mầm nho nhỏ

 

Sao thấu hồn hoa vĩnh viễn xuân hồng

 

 

Ai dám bảo bản thân không tì vết

 

Đến A sin cũng có gót chân phàm

 

Đường nhân thế đầy mẻ chai đinh sắc

 

Chớ thấy lập lòe xanh đỏ mà ham

 

 

Chỉ có thể hòa trong hoa trong cỏ

 

Để tự tìm cõi chân sắc chân hương

 

Mắt càn khôn hay trái tim chân ngã

 

Là quả thơm của tuyệt đỉnh khiêm nhường!

 

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Ngọc Hưng

Nguồn tin: TCVNLA 04/2014