NHỚ MÓN CANH RAU TẬP TÀNG CỦA MẸ

Tôi mồ côi mẹ từ năm mười bảy tuổi. Những kỷ niệm trong tháng ngày mẹ còn sống lo cho các con không bao giờ phai mờ trong tâm trí tôi. Vào những năm tôi còn học cấp hai, nhà tôi nghèo lắm. Vì gia đình tôi có đến bảy anh chị em còn trong tuổi ăn học nên cha mẹ tôi phải làm việc vất vả mới có thể lo cho chúng tôi ăn học. Những bữa cơm đạm bạc trở thành bạn đồng hành của gia đình tôi hàng ngày. Đó là những món ăn mà ở nhà tự có nhờ những con cá con cua bắt được hay những loại rau mọc trong vườn nhà. Mẹ tôi có tài nấu ăn rất ngon. Nhiều món ăn mẹ nấu cho tôi ăn mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như canh chua lá me nấu với cua đồng, cá rô kho tộ, gỏi đu đủ trộn với tép. Trong số các món ăn ấy, tôi thích nhất là món canh rau tập tàng của mẹ nấu. Đây là món ăn mà nhà tôi rất thường ăn nhưng đặc biệt là không bao giờ thấy ngán

      Để có được nồi canh rau tập tàng ngon, mẹ tôi hái nhiều loại rau mọc tự nhiên hoặc trồng trong vườn như rau dền, rau bồ ngót, rau mồng tơi, dưa leo, đậu bắp, thậm chí nếu có đọt nhãn lồng nấu chung lại càng ngon. Mẹ tôi đâm cua đồng vắt ra lấy nước ngọt nấu canh, nhờ vậy mà canh rau ngon một cách tự nhiên. Mẹ chỉ cần nêm vào nồi canh chút ít gia vị là sẽ có một nồi canh rau hấp dẫn. Sở dĩ gọi là canh tập tàng vì là canh thập cẩm nấu với nhiều thứ rau hợp lại. Nếu nấu canh mà chỉ có một  hay hai loại rau thì kém ngon. Hôm nào mà có canh rau tập tàng là nhà tôi ăn cơm hết nồi, đặc biệt nếu hôm nào cha tôi cắm câu có cá, ăn cơm canh rau với cá rô kho thì tuyệt ngon. Nhiều lần tôi bị bệnh, thấy tôi ăn cơm không nổi, mẹ đã nấu canh rau cho tôi ăn với cơm và nhờ những bát cơm có canh rau tập tàng nóng nghi ngút khói của mẹ nấu mà tôi dần khỏi bệnh. Tôi có một kỷ niệm khó quên với món canh tập tàng. Khi tôi năm tuổi có một lần tôi bị mẹ đánh đòn vì không chịu ăn canh rau tập tàng. Mẹ tôi ghét nhất là con cái kén ăn. Mẹ muốn món ăn nào con cũng phải tập ăn cho biết. Sở dĩ tôi không chịu ăn canh rau tập tàng vì nồi canh có màu đỏ của rau dền nên tôi sợ. Nhờ mẹ ép buộc mà tôi biết ăn và càng ngày càng thấy ghiền món ăn bình dị mà hấp dẫn này.

 

           Mẹ tôi mất đã lâu nhưng hình ảnh mẹ không bao giờ phai mờ trong tôi. Bây giờ thì chưa bao giờ tôi không còn được ăn món canh tập tàng nào ngon như mẹ nấu ngày xưa dù nồi canh ấy có thêm nhiều thịt, nhiều cá. Nhiều lúc tôi ăn lại món canh rau tập tàng mà nhớ đến rơi nước mắt. Tôi hiểu sở dĩ ngày xưa tôi ăn canh rau tập tàng thấy ngon vì chẳng những mẹ nấu ăn khéo mà món ăn ấy còn chứa đựng tình mẫu tử mẹ dành cho các con. Bây giờ cuộc sống của tôi ngày càng khấm khá, tôi được ăn nhiều món ăn ngon nhưng tôi vẫn thích ăn những món ăn từ thuở hàn vi do mẹ nấu. Những món ăn ấy giúp cho tôi nhớ về quê hương, nhớ về mẹ, nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Quê hương mãi mãi là nơi đẹp nhất vì nơi đó có biết bao người thân yêu của tôi luôn dang rộng cánh tay chờ đón tôi mà mẹ chính là lá chắn vững chắc nhất che chở đời tôi./.

 

 

Tác giả bài viết: Nguyễn Thanh Dũng