Không chỉ là gió thoảng, mây bay...

Em cứ tưởng mình dửng dưng khi nói lời tạm biệt
Nhưng quay lưng mới biết lỡ làng rồi
Con sông đưa em về biền biệt sóng mồ côi
Lặng lẽ hạt mưa rót vào chiều tê buốt

Mai không có anh, em có quen dần lẻ bóng
Có quen dần con phố mỗi mình qua
Thương bằng lăng tím ngát trước hiên nhà
 Thương cánh mỏng chưa mùa thu đã rụng!

Thương nhiều lắm nhưng vẫn là không đủ
Không đủ để thứ tha, xin quên lãng để xa người
Anh đi rồi, gió ngừng thổi, lá ngừng rơi…
Sỏi đá sơ khai tìm nhau trong sợ hãi

Có thể một mai em ngoái đầu nhìn lại
Nhận ra mình khắc khoải nhớ vòng tay
Những ngày bên người, không chỉ là gió thoảng, mây bay…

Tác giả bài viết: Đặng Kim Thư

Nguồn tin: TCVNLA Xuân 2016