Hai bài thơ của Nguyễn Hưng Hải

LÍNH ĐẢO

Buồn vui đảo đã là nhà
Những người lính trẻ, lính già cùng nhau
Trở mình đụng mấy ngọn rau
Ngồi lên chạm sóng bạc đầu dưới chân

Nhớ mong rồi cũng quen dần
Vui như trẻ nhỏ mỗi lần nhận thư
Biết là nhiều lắm tâm tư
Bữa ăn giấc ngủ chẳng như đất liền

Bão xoay cột mốc chủ quyền
Mỗi người lính một mặt tiền chở che
Đảo là nhà, đảo là quê
Đảo là giọt máu, lời thề trong tim

Mang đời ra để giữ gìn
Đảo như con mắt đang nhìn chúng ta.

   NHÌN TỪ ĐẢO XA

Mẹ như biển ở trên bờ
Lòng con thương nhớ cậy nhờ phong thư
Kể làm sao hết tâm tư
Nỗi niềm mưa nắng cũng như bao người
Nhớ con, mẹ ít khi cười
Trăng lên ngoài ngõ, mưa rơi trong lòng
Nhớ con lòng mẹ bão bùng
Tóc như sóng trắng giữa trùng khơi xa
Tóp teo như cọng rau già
Bàn tay chai cứng như là san hô
Chỉ mong được bế, được ru
Trước cơn mưa, gió mùa thu lá vàng
Vắng con mẹ có xóm làng
Từ khi xa mẹ con làm đất khô…

Mẹ là biển ở trên bờ
Con-con thuyền nhỏ-nhìn từ đảo xa !

Tác giả bài viết: Nguyễn Hưng Hải

Nguồn tin: Tạp chí Văn nghệ Long An 04/2015