Vai diễn

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

My từng đọc được ở đâu đó một trích dẫn nổi tiếng của đại văn hào WilliamShakespeare:
“Thế giới này là một sân khấu lớn, tất cả chúng ta đều là những diễn viên. Chúng ta diễn những vai mình đã chọn, hoàn thành vở kịch rồi ra đi.”
Thực vậy ư? Cuộc đời vốn dĩ đã là một vở kịch mà mỗi người sắm cho mình một vai trong đó. Đâu cứ phải lên sân khấu mới gọi là diễn...
My đang ngồi trên ghế xô-pha, dõi mắt theo từng diễn biến của một bộ phim truyền hình dài tập đến từ xứ sở kim chi. Phim hay. Diễn viên đẹp, đóng tốt. Tình tiết khỏi chê. My thở dài, cố xua đi cảm giác nặng nề trong lòng mình.
Không được! Nỗi bất an vẫn thường trực chiếm hữu lấy nàng. Kể từ lúc nào vậy? Từ lúc nào mà bình yên đã rời bỏ khỏi trái tim này? Niềm vui nơi nào? Hạnh phúc ở đâu? Nàng không cảm nhận được, dù chỉ là một chút...
Nhưng không một ai biết điều ấy. Nàng tất nhiên sẽ chẳng bao giờ mảy may lộ ra dù chỉ là một chút. Bởi... đây là vai diễn của nàng. Vai diễn mà nàng đã chọn. Một vai diễn không cần đến sân khấu, không cần đến trường quay. Vai diễn giữa cuộc đời bình lặng đến nhàm chán này. Dẫu thế, nàng vẫn phải diễn – ngày này qua ngày khác. Diễn cho thật trọn vẹn. Diễn cho đến ngày “sân khấu” hạ màn.
Như một vài người bạn của nàng, lấy chồng xong My ở nhà chăm lo chuyện bếp núc nội trợ. Vậy mới có thời gian dư dả để theo dõi những tập phim Hàn lê thê kéo từ ngày này qua ngày khác... Nếu không thì còn biết làm gì để một ngày chóng qua đây?
My đảo mắt qua một lượt căn phòng khách đủ đầy tiện nghi này. Chẳng thiếu gì cả. Nhà cao cửa rộng. Thật khang trang. Thật sang trọng. “Sân khấu” của nàng đấy. Nơi nàng sống trọn vẹn với vai diễn này: một người vợ.
Chồng nàng - Danh - luôn là niềm ao ước của nhiều cô gái. Gia đình anh vốn đã rất khá giả. Tốt nghiệp đại học xong anh ra ngoài mở công ty riêng, nhờ đầu óc thông minh nhạy bén cùng những mối quan hệ sẵn có của gia đình, việc kinh doanh vô cùng thuận lợi và phát đạt. Được gia đình hậu thuẫn bao giờ chẳng tốt hơn tự bơi giữa thương trường...
Gắn bó cuộc đời mình với một người đàn ông thành đạt và phong độ, My còn mong đợi gì hơn?
Phải, nàng còn mong đợi gì ở chồng mình nữa đây, khi anh đã hội tụ mọi điều một cô gái vẫn thường mơ về đấng lang quân của mình.
Bao nhiêu ánh mắt không giấu được sự ganh ghét đố kỵ vẫn thường đổ dồn về nàng. Trong mắt những con người ấy, nàng thật may mắn, thật diễm phúc. Lấy một người chồng chẳng có gì để chê bai hờn trách, đâu phải ai muốn cũng được. Những lần gặp mặt tám chuyện cùng bạn bè, nàng chẳng phải vẫn thường nghe cả trăm nghìn lời than thở về chồng con từ họ đấy sao? Những cái miệng như những cái đài bật lên rồi là nói không ngớt, không ngừng nghỉ. Lúc ấy nàng làm gì? Im lặng và lắng nghe. Có người nói thì phải có người nghe chứ. Vả lại... nàng chẳng có gì phải phàn nàn như họ. Chẳng có gì để chia sẻ cả. Nàng chỉ ngồi đó, vờ quan tâm, thông cảm. Không hỏi han quá nhiều, luôn làm như mình đang lắng nghe bằng cả trái tim. Nàng cứ thế diễn. Diễn thật tròn trịa vai của mình: một người bạn tốt.
Một người vợ và một người bạn tốt.Hai vai mà My thường xuyên diễn. Dẫu có mệt mỏi chán chường đến mấy thì vẫn phải diễn. Chính nàng đã tự mình chọn những vai diễn này chứ nào có ai ép uổng. Nàng chọn thì nàng phải diễn! Chẳng biết đã bao nhiêu lần nàng nhủ đi nhủ lại với lòng mình như vậy.
Đã vậy thì... trong lúc diễn My vẫn có quyền cho phép mình tưởng tượng, mơ màng, phải không? Người đang hiển hiện trong đầu nàng lúc này, mỉa mai thay lại chẳng phải là đấng lang quân vạn người ao ước kia...
Tâm là bạn thân của chồng nàng từ những ngày cấp 3. Trải qua bao nhiêu thăng trầm, đổi thay, chồng nàng vẫn duy trì được tình bạn khắng khít ấy. Hiện tại, Tâm là cấp dưới đắc lực của chồng nàng trong công ty. Ngay từ lần đầu gặp Tâm, nàng đã bị cuốn hút bởi vẻ điềm đạm gần gũi của chàng. Tâm là một người có trái tim ấm áp, sống tình nghĩa – hệt như cái tên của chàng vậy. Với năng lực chuyên môn tốt, chàng hoàn toàn có thể “ra riêng” tự mở công ty của mình. Nhưng chàng vẫn chọn ở lại đồng hành cùng chồng nàng, chỉ vì tình bạn thân thiết gắn bó lâu nay. Có thể nói thành công ngày hôm nay của Danh có sự đóng góp rất lớn của Tâm. Chồng nàng rõ ràng cũng không bao giờ quên, đối đãi với bạn lúc nào cũng rất ân cần chỉn chu.Một tình bạn đẹp. Một người bạn thật tốt...
Người bạn tốt thật sự và “người bạn tốt” - vai diễn của nàng -tất nhiên phải khác biệt. Chính vì sự khác biệt rõ rệt đó mà chẳng biết từ lúc nào, My đã âm thầm để ý đến Tâm.
Người bạn tuyệt vời gần như hoàn hảo ấy, tại sao cho đến bây giờ còn chưa chịu lấy vợ, lập gia đình? Trong khi chồng nàng đã yên bề gia thất từ lâu thì Tâm vẫn sớm tối lẻ bóng đi đi về về. Mỗi lần nàng nghĩ tới điều đó đều không khỏi động lòng thương cảm. Tâm chăm lo quá nhiều đến công việc mà bỏ lơ hạnh phúc của bản thân mình sao? Như thế đâu có đáng, khi mà mọi thành quả chàng đóng góp đều thuộc về công ty của chồng nàng. Chồng nàng có tất cả. Còn Tâm, chàng được gì? Chàng không thấy mình khờ khạo quá hay sao?
Khi lấy chồng, My tất nhiên mang trong lòng nhiều toan tính thiệt hơn cho bản thân mình. Khác hẳn chàng... Nếu không có những điều kiện tốt đẹp và đủ đầy như sẵn có, nàng liệu có đồng ý về chung một nhà với Danh không? Nàng phì cười. Thời buổi này làm gì có chuyện “một túp lều trang hai trái tim vàng”. Rõ ràng là không! Nàng thà ngồi đây buồn chán trong căn phòng không thiếu gì này còn hơn phải chịu cực, chịu khổ. Tình yêu ư? Tình yêu thôi thì để mà làm gì? Tình yêu My dành cho chồng không nhiều. Nàng cũng chẳng rõ thật ra mình có yêu chồng không nữa. Nhưng... nàng sẽ không để lộ ra điều ấy. Vì, đây là vai diễn nàng chọn. Diễn cho thật tốt là nhiệm vụ của nàng. Dù cõi lòng có chẳng tìm được bình yên chăng nữa, nàng vẫn không được phép ngừng diễn.
Danh có yêu My không? Không yêu thì lấy nàng làm gì nhỉ? Rốt cuộc thì... chồng nàng liệu có như nàng, diễn vai của anh ta? Một người chồng tốt. Một người bạn cũng tốt. Chẳng chê vào đâu được. Nhưng chỉ là diễn, những vai diễn anh ta chọn khoác lên cả cuộc đời mình...
My biết là Danh diễn. Diễn xuất sắc là đằng khác. Ấy vậy mà nàng vẫn chấp nhận diễn cùng anh ta trên “sân khấu” này.
Vì sao ư? Vì... đời là thế mà! Lấy nhau chưa chắc cứ phải phát xuất từ tình yêu, mà còn nhiều lý do khác nữa...
Tâm... Càng ngày, nàng càng không thể ngăn mình thôi suy nghĩ tơ tưởng về chàng. Cơ may nào chàng có thể biết được tình cảm của nàng không? Làm sao biết được khi mỗi lần có dịp gặp nhau, nàng đều làm tròn vai diễn của mình: xử sự đúng mực một người vợ hiền dâu thảo -như bao lâu nay vẫn thế. Nàng phải cố giữ cho ánh mắt mình không tỏ ra một chút khác lạ nào với chàng. Nàng diễn tốt mà, tất nhiên rồi! Dẫu thế, tim nàng vẫn đập mạnh những khi Tâm đứng trước mặt cười nói vui vẻ với chồng nàng. So với chồng nàng thì ngoại hình của Tâm không sáng sủa phong độ bằng. Dẫu sao với nàng, Tâm vẫn luôn có một sức hút riêng. Nàng cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn chàng rồi chìm dần vào những mộng tưởng lạ lùng. Vòng tay, bờ vai, đôi môi ấy... không thuộc về nàng trong hiện thực này, nhưng với tâm trí nàng lại là chuyện khác. Nàng quả thật đang ngoại tình. Ngoại tình tư tưởng.
Mắt nhắm hờ, thoáng chốc nàng đã không còn ngồi trên bộ ghế xô-pha đắt tiền nơi phòng khách này nữa. Chàng kìa! Chàng đang mỉm cười với nàng. Nắm tay em đi, Tâm ơi! Ôm em đi! Cho em mượn vòng tay sưởi ấm trái tim cô đơn này, được không anh?
Tâm ơi...
Những cảnh tượng bạo liệt theo đà tiếp tục nhảy múa trong đầu My, còn hơn cả phim Hàn. Nụ hôn nồng cháy. Cử chỉ yêu thương. Bao lâu rồi nàng không nhận được từ chồng mình những điều này? Lâu... lâu lắm rồi... Tại sao lại thế? Chồng nàng quá bận rộn với công việc, không còn thời gian dành cho nàng ư?Đến khi nào anh mới chịu cùng nàng sinh con đây? Nàng cô đơn quá, cô đơn trong chính mái ấm của mình. Lấy một người chồng hoàn hảo thì có gì hay ho cơ chứ? Tất cả chỉ là diễn cho thiên hạ xem thôi... Tâm ơi... anh có hiểu em không? Tâm ơi...
Nước mắt nàng ứa ra từ khắc nào chẳng rõ. Không phải bởi cảm xúc từ bộ phim đang chiếu trên ti-vi kia mang lại, hẳn nhiên rồi. Chồng nàng chưa bao giờ làm khổ nàng. Sống với anh ta, nàng có thiếu thốn gì đâu? Ấy thế mà lại thiếu, thiếu rất nhiều. Khoảng trống trong tim nàng mỗi lúc một lớn thêm, chẳng thể lấp đầy dẫu có cho nàng bao nhiêu tiền bạc vật chất chăng nữa.
Nàng có tất cả nhưng lại không có gì cả.
Hữu danh, vô thực.
***
Cuối tuần, Tâm lại sang nhà chơi, cùng ăn uống rồi lai rai vài ba chai bia với chồng nàng. Nàng chỉ mong Tâm đến. Phải nấu gì đó thật ngon! Xưa nay, My vốn không quá giỏi giang trong chuyện bếp núc nhưng... vì Tâm, nàng sẽ cố gắng hết sức. Nấu những món ngon nhất có thể... không phải vì chồng mà là vì bạn chồng. Ai mà biết được, chắc hẳn sẽ dè bỉu cười chê nàng. Ấy là chỉ khi nào người ta biết được thôi. Nàng sẽ chẳng bao giờ nói ra những tâm tư sâu kín trong đáy lòng này cả. Sống để bụng, chết mang theo thôi. Vai diễn nàng đã chọn, nàng sẽ diễn trọn vẹn cuộc đời mình.
Nàng ở trong bếp, nấu nấu nướng nướng. Tâm và chồng nàng ngồi ngoài phòng khách trò chuyện hàn huyên đủ vấn đề trên đời. Bạn thân có khác, bao nhiêu là điều để nói với nhau... Chẳng bù với nàng... mấy khi Danh chịu tâm sự điều gì với vợ đâu. Danh đang nghĩ gì trong đầu? Chỉ mình anh ta biết. Nàng cũng không buồn hỏi han, cả công việc lẫn những điều giản đơn thường nhật. Thế có gọi là người vợ tốt không? Nàng phì cười. Vai diễn thôi mà... nào phải thật! Danh cũng chẳng khi nào tỏ ra phàn nàn cả. Miễn là nàng vẫn diễn chung với anh vở kịch tuyệt vời này: vợ tốt, chồng giỏi, gia đình hạnh phúc.
Hạnh phúc... Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc ở đâu? Nàng đang hạnh phúc mà, phải không?
Hạnh phúc với nàng lúc này là được ngắm nhìn Tâm từ xa, lắng nghe chàng nói cười. Chỉ thế thôi là đủ, nàng không mong gì hơn thế nữa...
Cơm canh tươm tất, nàng dọn ra bàn ăn rồi mời chồng và Tâm:
“Ăn cơm thôi, cả nhà ơi!”
Cả ba vui vẻ ngồi vào bàn.
“Chà, toàn món ngon! Nhất Danh rồi nhé!” – Tâm đùa.
“Ha ha... Ông muốn được như tôi thì lấy vợ đi!” – Danh đáp.
Lấy vợ... Tim nàng thót lên khi nghe Danh đề cập đến vấn đề ấy. Nàng liếc trộm Tâm, quan sát thái độ của chàng.
Tâm không nói gì mà chỉ lắc đầu cười trừ.
Thâm tâm My lúc này mới thật lạ. Một nửa, nàng muốn Tâm tìm được tình yêu đích thực của chàng và yên bề gia thất. Nửa còn lại... nàng chỉ mong Tâm mãi mãi như bây giờ: độc thân vui tính. Như thế thì nàng vẫn có thể ngắm nhìn chàng – dù chỉ là liếc trộm từ xa. Nàng ích kỷ thật, nàng biết. Nhưng khi... yêu, ai lại không ích kỷ? Dẫu cho tình yêu ấy ngay từ lúc bắt đầu đã là điều sai trái. Chẳng sao cả! Đúng hay sai gì thì cũng chỉ mình nàng giữ kín trong tim mà thôi. Tâm sẽ chẳng bao giờ hay biết. Danh cũng vậy. Không một ai nhận ra được. Không thể nào lộ ra. Nàng luôn diễn rất tốt vai của mình mà...
Nàng ngồi đó im lặng quan sát hai người đàn ông vừa ăn vừa chuyện trò trao đổi. Những lúc thế này nàng như thể vô hình trước họ vậy. Họ quá say sưa với những gì cả hai tâm đắc. Người ta gọi những kẻ có thể ngồi nói mãi với nhau vẫn chẳng hết chuyện là gì nhỉ? Tri kỷ, phải không?Hai người họ là tri kỷ của nhau, vậy còn nàng, nàng là gì? Vợ của Danh. Phải... Nhưng chỉ là vợ - danh chính ngôn thuận. Và chỉ thế thôi, không hơn. Muốn tâm tình gì thì Danh đã có Tâm rồi.
Tri kỷ của chồng nàng lại là người nàng thầm thương... Chỉ là thầm thương, cũng không hơn được. Nàng cố ngăn mình không thở hắt ra để lòng bớt nặng trĩu. Không thể để họ thấy. Họ không được thấy dù là một biểu hiện nhỏ nhất của nàng.
Diễn đi, tiếp tục diễn đi nào, My ơi. Vai diễn này chỉ kết thúc khi mày rời bỏ cõi đời này thôi, My à...
Buổi chiều, Danh và Tâm rủ nhau đi uống cà-phê. Nàng lại ở nhà một mình. Cuối tuần này mấy cô bạn của nàng đều bận nên không hẹn nhau í ới được. My thở dài với ý nghĩ ngay cả khi tụ tập với đám bạn, nàng cũng vẫn thấy lạc lõng, chơi vơi. Rốt cuộc thì đâu là con người thật của nàng? Nàng có con người thật không? Nàng là ai? Nàng chẳng rõ nữa... Tại sao nàng phải diễn những vai chán ngắt này? Tại sao? Nàng nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng quay lại nghĩ đến Tâm. Nỗi an ủi duy nhất của nàng vào lúc này là hình ảnh đẹp đẽ của chàng, cái ấm áp mà chàng đem lại cho trái tim nàng. Về phía Danh, chồng nàng không hề lạnh lùng, anh ta chỉ xa cách thôi. Nàng cũng đã quen với cái xa cách ấy. Vậy nàng cần gì? Tình yêu ư? Phải, tình yêu đích thực. Nàng không có, Danh không cho nàng. Nhưng Tâm cũng không thể, nàng biết. Nàng chỉ mượn hình bóng của chàng để an ủi mình bớt cô đơn giữa bốn bức tường lạnh lẽo của ngôi nhà to lớn này. Không như vậy thì nàng chết mất... Tâm ơi, sưởi ấm tim em đi. Em không cảm nhận được nhịp tim mình nữa. Tâm ơi, yêu em đi, dẫu là trong mộng tưởng.Tưởng tượng thôi, không hơn. Nàng không ngoại tình thật sự với ai cả. Không một ai phải khó xử. Không một ai phải đau khổ. Mỗi người diễn tròn chịa vai diễn của mình, thế thôi, thế là đủ rồi...
Nàng bật ti-vi, chìm đắm vào bộ phim Hàn nhiều tập dài bất tận mình vẫn đang theo dõi dang dở. Phim Hàn – người tình tuyệt vời của những bà nội chợ, nàng nghĩ. Không có những bộ phim thì ngày quả thật dài lê thê lắm. Nàng phải có gì đó để làm. Xem phim và nghĩ về Tâm, nàng chọn hai việc này. Sẽ không một ai mảy may hay biết và chê trách được nàng đâu!
***
“Anh à...”
“Sao vậy em?”
“Mai mốt đừng đề cập đến chuyện vợ con của em nhé, nhất là trước mặt My...”
“Chà... anh đùa đấy mà... Em giận à?”
“Em buồn đấy! Anh biết thừa em sẽ không bao giờ lập gia đình mà... Em không... dũng cảm như anh!”
“Dũng cảm? Em đang trêu anh à? Anh hèn hạ thì có... Luôn phải làm tròn vai diễn một người chồng tốt, anh mệt mỏi lắm...”
“Thế sao anh còn lấy My làm vợ?”
“Không lấy mà được à? Gia đình anh, bố mẹ anh... em biết rồi đấy... Bố mẹ em cũng đâu có vừa...”
“Họ sẽ giết em nếu như họ biết...”
“Rồi em cũng sẽ phải giống như anh thôi, tìm một cô vợ đi, và diễn thật tốt vai của mình, như anh đây...”
“Em không biết nữa... Em chỉ cảm thấy tội cho My. Những khi gần gũi anh, em không thể không nghĩ đến My. Cô ấy ở nhà một mình từ sáng đến tối, trong khi em và anh làm những chuyện thế này...”
“Đây không phải là ngoại tình! Mình yêu nhau từ những ngày còn đi học cơ mà. My chẳng thấy phiền đâu, ngay cả khi My biết sự thật. Vì My đâu có yêu anh... My yêu tiền bạc tài sản của anh hơn...”
“Em hiểu... chỉ là... những cắn rứt và áy náy cứ gợn lên trong em...”
“Em bình thường đi! Em cứ diễn tốt vai diễn của mình bao lâu nay, thế là đủ. Bạn thân, bạn chí cốt, người thân tín, người anh em, người đồng chí! Diễn tiếp đi em, anh cũng thế...”
“Phải diễn mãi sao anh... diễn đến bao giờ...?”
“Cho đến ngày chúng ta biến mất khỏi mặt đất này!”
“Hoàn thành vở kịch rồi ra đi?”
“Phải, hoàn thành vở kịch rồi ra đi, em yêu ạ!” ./.

Tác giả bài viết: Lưu Quang Minh