Truyện ngắn của Hoàng Khánh Duy

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

MƯA ĐÊM XÀO XẠC
   Xóm giờ vắng người, mái lá lưa thưa nằm êm đềm ven dòng sông chảy qua trước mặt chia xóm làm hai nửa. Bên này sông là nhà, bên kia sông là rẫy ngô rẫy cải, xa xa thấp thoáng mái chùa cổ kính. Trời đã vào mưa. Những đám mây đen lơ lửng trên ngọn tre đầu xóm. Dự ngồi ngoài hiên, rít thuốc và nhìn mưa. Lài lúi húi xuống bếp gom hết thau chậu ra hứng nước mưa, vậy mà mái nhà vẫn dột chi chít. Chẳng mấy chốc nước trong thau đã đầy, Lài lại lom khom bưng thau đi đổ rồi hứng tiếp cho đến khi nào mưa tạnh mới thôi. Ngơi tay, Lài nhóm lửa, hâm mẻ cá kho với dĩa rau muống luộc lại cho nóng rồi gọi chồng vào ăn cơm.
   - Mưa quá mình ạ! Ngô vừa gieo hạt gặp phải trận mưa lớn thế này, rẫy ngập, hạt ún hết. Coi bộ năm nay mình đói! – Dự thở dài.
   - Thong thả nắng lại lên. Tui chỉ lo cho cái mái nhà cứ dột hoài không dứt. Cứ như thế này sao sống nổi hả mình, còn thằng cu nữa?
   Lài gắp cái trứng cá bỏ vào chén Dự, gió ngoài triền sông thổi vào mang theo mùi nước mùi sông, mùi phù sa vùi mình trên rẫy ngô ngòn ngọt. Hồi sáng ra rẫy, ngó thấy trời sắp mưa nên Lài bơi xuồng đưa thằng cu qua nhà bà ngoại, gói thêm mấy củ khoai lang luộc với bình sữa nóng trong cái túi cũ kĩ để nó có đói thì ngoại lấy ra cho bú rồi bỏ nó lên võng mà hát ầu ơ.
   - Chắc phải bỏ tiền lợp lại mái nhà. Mưa dột khắp nhà, chưa khô chỗ này đã ướt chỗ khác. Thằng cu đang tuổi tập đi, mấy lần con ngã đập đầu xuống đất, tội thằng nhỏ!
  Dự ngồi nhìn về phía rẫy, ngẫm nghĩ. Khi Lài bưng mâm cơm xuống bếp rồi trở lại, Dự nói khẽ:
   - Nhà mình còn đồng bạc nào đâu mà mua lá lợp lại mái nhà hả mình? Tiền mua gạo mua muối, dầu lửa, nước mắm, tiền sữa cho con cũng là quá sức rồi. Làm ăn ngày càng khó khăn, năm nay rẫy mình lại thất bát. Tui rối quá!
   - Thế thì thôi, dột đâu hứng đấy.
   Dự ngồi im lặng, lòng anh vời vợi nỗi lo âu. Dự rít thuốc, khói phả vào không gian lành lạnh phảng phất mùi nước mưa tanh tanh rớt xuống từ trên mái nhà mục nát. Không biết Dự nghĩ ngợi điều gì mà mặt anh đăm chiêu, đôi mắt kèm nhem với khóe mắt hằn in những vết chân chim lam lũ đang nhìn về khoảng không mưa mù. Dự nói:
   - Thôi mình đừng lo. Để tui tính, rồi hai ba hôm nữa mình mua lá lợp lại mái nhà cho lành.
   Hai người im lặng nhìn nhau rồi thở dài. Tiếng thở buồn như tiếng mưa rơi. Mặt Dự sắt lại khi kí ức người vợ cũ bỗng chốc ùa về. Trong một đêm mưa, Dự giật mình thức giấc thì không thấy vợ ở đâu. Dự gọi mãi vẫn không thấy trả lời, Dự lao ra màn mưa giăng rối rít, chạy đi tìm. Con đường mòn dẫn anh ra bến đò nhỏ nép mình dưới bóng cây còng đen đen rợn ngợp lúc về đêm. Trong màn đêm tăm tối, Dự nhận ra đôi dép quen quen bỏ lại trên bến sông. Qua sông. Qua đò. Đi mãi… Dự về ôm lấy nỗi buồn, anh nhớ lại cái thời ăn cơm độn sắn, thắp đèn dầu, trời mưa thì vợ Dự cực như trâu lội nước, bì bõm trên rẫy đắp giồng để nước về sắn ngô không ngập ún. Vợ bỏ nhà ra đi, có lúc Dự nghĩ bụng: Thôi, cô ấy đi thì để cho yên phần cô ấy, ai mà chịu ăn chung ở chạ với cái thằng nghèo rớt mồng tơi, có căn nhà lá cũng xập xệ, dột tứ tung mỗi lúc trời mưa, ăn cơm thì có bữa nào được no, phải độn thên ngô thêm sắn cho chắc bụng… Dự nghĩ mình nên an phận. Ráng cày cuốc cuối năm may ra dư chút đỉnh để dành. Lài chấp nhận lấy Dự vì Lài cảm cái tấm chân tình của anh nông dân nghèo nhưng chí thú làm ăn, lại được cái bụng sạch ruột trống. Đám cưới của họ không rình rang như những đám khác trong xóm, cô dâu mặc áo bà ba, tóc cài hoa mua tím lẳng lặng bước theo Dự qua đò về bên kia sông, sống cuộc đời vợ chồng đến răng long đầu bạc...
                                                           ***
   Trưa hôm ấy, Lài đi rẫy tỉa ngô về, ngó thấy mái nhà cũ kĩ, mục nát được thay bằng lá mới, còn xanh và mùi nồng ngai ngái. Lài chưng hửng. Không thấy Dự đâu, Lài xuống xuồng, mở dây bơi qua sông bế thằng cu về “nhà mới lợp”. Chiều, Lài ôm con ngồi trước cửa đợi Dự về ăn cơm chung. Thấy bóng Dự thấp thoáng ngoài đầu xóm, Lài đứng dưới giàn mướp, lóng ngóng đợi chồng .
   - Mình, tiền đâu mà mình mua được lá mới lợp nhà vậy hả mình? – Lài sốt sắng.
   - Hai hôm nay tui đi làm mướn cho người xóm trên đủ tiền mua lá lợp lại mái nhà cho mình với con khỏi khổ sở mỗi lúc trời mưa.
   Lài đặt tay lên vai chồng, mỉm cười. Mắt Lài lóe lên những giọt hồng hạnh phúc. Bây giờ, Lài sẽ không còn sợ mỗi lúc trời mưa lại hối hả mang thau chậu ra hứng nước mà mái lá vẫn dột tứ tung, không sợ thằng cu trượt chân ngã xuống nền nhà mỗi khi con đi chập chững. Trong căn nhà này, vợ chồng Lài sẽ sống những tháng ngày ấm áp, rồi nắng lại lên, rẫy dưa lại tươi tốt, cuối năm nhất định sẽ đủ tiền ăn tết hay sắm vài bộ đồ mới cho thằng cu.
Đêm xuống, Lài mải nằm ôm con trong mùng. Ngoài trời lất phất mưa mà trong gian nhà nhỏ vẫn ấm áp, ánh đèn dầu hắt hiu vẫn hiện rõ nụ cười trên gương mặt của người vợ tảo tần, lam lũ. Dự cười. Lài nằm quay mặt vào con say giấc. Xa xa vọng lại tiếng ai ru con, hơi buồn nhưng ấm áp. Tiếng ru hòa với tiếng mưa rơi rơi trên bản đàn âm thầm, bất tận. Ngày mai nắng lên…

Tác giả bài viết: HOÀNG KHÁNH DUY