Hoàng Chương, hồn đẹp tình trong...

Tác giả Hoàng Chương

Tác giả Hoàng Chương

Nhà thơ Đinh Thị Thu Vân viết:
Thơ Hoàng Chương êm nhẹ, đằm kín như gương mặt tác giả, dù là tự do hay lục bát thì thơ em cũng đầy ắp những màu mây bãng lãng, đầy ắp gió lành, từng câu thơ gợi yêu gợi quý, bởi từng nhịp tim người viết luôn chao ấm, dịu mà sâu.
Đọc kỷ thơ Chương, sẽ thấy em cầu toàn lắm, không dễ dãi khi trải ngôn từ, không tùy tiện trôi theo cảm xúc.
Không quá bay bổng, không khoa, không phô, không kiểu cách, chỉ là hồn đẹp, chỉ là tình trong, Chương sẽ còn viết bền, không bao giờ là được chăng hay chớ, tôi tin lắm...


Ảnh minh họa

GIÓ ĐÊM
 
Tối nay, rước con học thêm về
Đường phố vắng mênh mang là gió
Gió ôm cha, ôm con
Gió hôn lên bờ vai, khóe mắt
Gió ghì tay lái
Nghe đêm thì thầm
Một mùa mới chuyển giao
…..
Gió mang về hơi dịu mát
Dường như có mưa từ phương xa
(Nhớ ngày này năm ngoái
Thành phố mưa bay ngập trời)
Mà thương những cánh đồng hạn, mặn
Chờ hạt mưa vàng rơi
Như người công nhân mỏi mòn trông đợi
Những đồng lương đã quá hạn kỳ
Gió thổi tung vạt áo
Đèn rưng rưng giữa tán cây buồn
Ta mở lòng cùng gió
Hạt bụi nào vương mi mắt cay.
 
11/4/2016
Hoàng Chương


HƯƠNG QUÁCH VƯỜN XƯA
 
Đã lâu rồi con như kẻ ly hương
Đời đưa đẩy, phận mồ côi xa xứ
Đêm lạnh mờ sương, chợt thương về quá khứ
Mấy mươi năm, thơ dại một quãng đời
 
Đây - đó cung đường có mấy xa xôi
Mà thưa vắng ngày về thăm xóm cũ
Vườn ngoại đó, có tàn cây bóng rũ
Mùi quách thơm, mùa trái chín trên cành
 
Trong u hoài, hiển hiện thuở đầu xanh
Bàn chân đất, lũ cháu con giành nhau tìm trái rụng
Vị chua ngọt tự đầu môi lan đến bụng
Hương quê xưa lắm kẻ thích, người thèm
 
Lại nhớ ngày, ngoại cúng giỗ bề trên
Cũng tháng Mười Hai, những ngày đầu trở lạnh
Con cháu gần xa, tựu tề quanh quẩn
Bên cội quách xanh, dịu mát một góc vườn
 
Thêm chút đá, đường,…ngòn ngọt tỏa hương
Màu nâu sánh, đậm đà tình hàng họ
Vui quá đỗi, ôi một thời hoa cỏ
Mới đó thôi, mà tóc điểm sương rồi…
 
Năm nay con về, trong nỗi nhớ chơi vơi
Khi cội quách ngày xưa giờ không còn nữa
Và bóng ngoại đã ra người thiên cổ
Quyện khói hương, mừng đàn cháu quay về
 
Đã lâu rồi, con mới được ngủ giữa vườn quê
Ngắm trời đêm với ngàn sao lấp lánh
Khuya tháng Mười Hai giấc mơ nào hoen lạnh
Thảng thốt chờ trông tiếng quách rụng cuối mùa.
 
Hoàng Chương
 


Ảnh minh họa

NHỚ MÙA HỒNG HẠ TRƯỜNG XƯA
 
Em ơi, cuối tháng Tư rồi
Trường xưa hồng hạ đâm chồi, đơm hoa?
Có còn vang tiếng ve ca
Ngày em hai lượt - còn qua chốn này?
Đời anh như cánh chim bay
Ba mươi năm - đã xa bầy từ lâu
Thời gian như nước qua cầu
Chạnh thương mây hạ trên đầu mênh mang
Xuyến xao lưu bút mộng vàng
Vấn vương áo trắng - khẻ khàng gió ru
Lặng thầm bướm phượng trong thư
Vội trao ngày cuối ngỡ như … hôm nào
Đời không là giấc chiêm bao
Nên tình thơ dại, nhuốm màu thần tiên
Thôi đành vay chút phượng duyên
Giữa hè phố thị, mơ miền yêu xưa
Trời còn sớm nắng, chiều mưa
Qua mùa đáo hạn vẫn chưa lần về
Người đi còn nợ câu thề
Xin em ráng giữ trường quê hạ hồng!
 
Hoàng Chương


MƯA BIỂN
 
Ngày anh đến, mưa giăng mờ, biển xám
Thương nước - trời giây phút quyện hòa nhau
Nghe gần lắm, mà người xa xôi lắm
Gởi niềm riêng theo con sóng bạc đầu
 
Ngày anh đến, biển vào thu thưa nắng
Gió hanh hao, len lỏi lạnh qua hồn
Tìm hơi ấm, chuyền tay ly rượu đắng
Mà nghe lòng, nỗi nhớ chợt dầy hơn
 
Mười năm trước, tiễn em về xứ biển
Mười năm sau, cây tốt lá, xanh chồi
Anh có đến,.. rồi đi đời vẫn thế
Chút ngọt ngào như mưa biển, mà thôi!
 
Vũng Tàu, 9/8/2015
Hoàng Chương