Vẩn vơ

những kỷ niệm thức dậy
đi cùng ta trong buổi sáng mờ

đừng qua lối ấy
chiếc cầu đang dỡ
bụi rơi như nước mắt
chôn vào sông từng mảng hồn xưa
ta quẹo trái
đường tỏa mùi hương cũ
ngờ ngợ đã gặp mình lau vết tuổi thơ
hình như có lần
ngắt mùa thu lên giấy
bóng ai quay đi mang cả ánh nhìn

ta chậm lại
kỷ niệm giờ nông nổi
quấy cho ta cứ phải khóc cười
rồi lẩn thẩn lên cầu ăn gió
gió giận người lấy cả ngây thơ

chợt nghe
trong buổi sáng mờ
dưới chân mình nấc lên từng nhịp gỗ.
                       

Tác giả bài viết: Võ Mạnh Hảo