Trăm chiều gió em gom về kết lại

em kết lại những lời yêu đẫm mắt
thương và thương và nhung nhớ nhớ nhung đầy
câu thơ lẻ của hôm nào quên mất
em kết cùng phơ phất dáng mưa bay
em kết ấm... chỉ mong đừng rét tái
những chiều qua biền biệt, héo hon buồn
em kết sóng... chỉ mong dù xa ngái
anh chẳng đành lạc bước phía trùng dương

trăm chiều gió, trăm chiều mây lịm mướt
em gom về kết lại phút tràn yêu
và sông suối, và lá hoa và trăng biếc
có một lần em đã kết trao theo...

anh chưa nhận, có thể vì xa lắm
sương khói mơ hồ che khuất mảnh hồn trao
anh chưa nhận, có thể vì mây xám
chưa đủ làm cay mắt...để cần nhau!

có thể bây giờ, có thể suốt mai sau
thơ em viết, chỉ đôi lần anh lướt đọc
như thoáng gió lướt qua vùng hương cỏ mật
xa hút rồi... không gởi lại chút bâng khuâng!

xa hút rồi, mà cỏ mãi dạt dào xanh...

Tác giả bài viết: Đinh Thị Thu Vân