Hai bài thơ của nhà thơ Trần Ngọc Hưởng
- Thứ ba - 22/05/2012 10:04
- |In ra
- |Đóng cửa sổ này
Nhà thơ Trần Ngọc Hưởng
Ba ngàn cây số lẻ
Đất nước ta muôn đời
Hai ngàn đảo lớn nhỏ
Chịu sóng giữa trùng khơi
Dầm mình trong giông bão
Chẳng một phút bình yên
Nắm xương khô cắm mốc
Đảo bắt đầu có tên
Tiền nhân thời mở cõi
Đã miễu lập, bia thờ
Bãi san hô, doi cát
Đảo đá ngầm thành quê
Những Tốc Tan, Tiên Nữ
Những Vĩnh Lạc, Cam Tuyền
Song Tử Tây, Nam Yết…
Chữ Thập và Châu Viên
Những Đá Đông, Duy Mộng
Những Sinh Tồn, Gạc Ma
Trường Sa, Hòang Sa ấy
Dấu vết xưa chưa nhòa
Gửi đến quân hải tặc
Âm vang sóng Bạch Đằng
Truyền thống dân tộc Việt
Lời Hịch Tướng Sĩ văn
Bao lớp người trấn thủ
Nối nhịp tim đất liền
Cùng chen vai bám giữ
Đất huơng hỏa tổ tiên
VỀ BẾN SÔNG XƯA
Lại quay về bến sông xưa
Lối mòn cây lá và mưa nắng cài
Soi tình đáy nước tìm ai
Bỏ bùa yêu để đêm dài nhớ nhau
Ai đi tận đẩu tận đâu
Phút nào chia biệt kiếp sau còn buồn
Gieo chi ngọn gió vô thường
Cho ta nhớ nhớ thương thương một đời
Nổi trôi đã mấy lượt rồi
Vẫn còn tay trắng như hồi trắng tay
Ta ngồi đối bóng đêm nay
Cô đơn như sóng bủa vây tứ bề
Ngựa đời vó mỏi chân mê
Một lần ngủ với sông quê một lần
Thức trong mộng mị bần thần
Tóc xanh ngày cũ tuổi xanh đâu rồi
Trăm năm cơm áo rối bời
Đường đi không đến… cõi người mù tăm
Phù sa đỏ quạch bàn chân
Dáng ai từ chốn xa xăm chợt về
Ta còn vướng sợi tơ chi
Mà quay lại bến sông quê ba lần
Nước trong rửa mặt rửa chân
Rửa sao sạch cả phong trần đa đoan