Hai bài thơ của Nguyễn Ngọc Tư

Hai bài thơ của Nguyễn Ngọc Tư
Ở trọ
lửa bén liu riu
khói bếp thập thò
tiếng gió qua hiên chẳng phải gió hôm rồi
cộc đầu vào vách hai lần để nhớ cửa ra vào của những căn nhà trọ không giống nhau

áo len nấn ná trong thùng
thu tới biết đâu sang nhà khác
sau cuộc rời đi hành lí ốm o
người di trú không mùa

bỏ lại vách nhà trọ cũ một vết màu khô,
bức ảnh bị xé còn một nửa
chiếc lược sứt răng đắp bụi gầm giường
ú ớ chiêm bao lóp ngóp mồ hôi

trẻ con kết thân nhanh
cũng quên nhanh bạn bè xóm cũ
những cuộc đi ráo tạnh
sáng vật tay nhau trưa đã thành chân trời

dại dột trồng một cây chanh,
thắt thẻo ngoái nhìn sợ không người tưới
vài bông mười giờ nở cút côi

lỡ tay trồng một bụi hành,
quên không gói ghém
bữa ăn đầu tiên trong nhà trọ mới
canh không cá mà tanh

lục bình vừa trôi vừa tàn
lá đa vừa rã vừa rơi
họ đến vừa rời cõi tạm


nói với Hảo

trên cánh đồng chiu chít dấu chân
bùn biết chúng ta đi những bước của riêng mình
phèn mặn ướp tươi đôi mắt cá chân hoen nước
và sẹo của những lần ta dấn bước
trên gai

bức tường gió đôi cánh sẻ xé toang
ta cúi đầu trước đường bay đơn lẻ

không còn mặt không còn giọng nói
họ gọi tên ta  từ hư ảnh của tro than

bóng của ta từ chối xếp hàng
nó thầm thì mi là duy nhất

và lân tinh xanh biếc trên trời
trên bia mộ chữ cũng vừa rơi
cỏ sẽ biết ta đã từng đến đó

Nguồn tin: VNLA XUÂN 2013