Đánh rơi một tình yêu

Tôi đánh rơi một tình yêu thơ dại
Tuổi học trò mười bảy mười lăm
Thời áo trắng đắm mình trong mơ mộng
Cây phượng già cũng lắm mộng nhiều mơ

Tôi đánh rơi một tình yêu thơ dại

Giữa mùa hoa phượng nở trong mưa

Giữa tiếng ve kêu đầy lưu luyến

Trường cũ ngày xưa- một thuở vụng về

 

Tôi vứt cánh phượng ra ngoài nỗi nhớ

Theo gió mây bay đến tận phương trời

Nhưng ký ức cùng cánh phượng chân quê

Cứ rực đỏ mỗi khi mùa hạ đến

 

Cây phượng già còn đây, người đâu mất

Sân trường trống vắng buổi chia tay

Chỉ mấy dòng thơ sao nói hết

Người cũ bây giờ ai nhớ ai?

 

Tác giả bài viết: Huỳnh Ngọc Phước