Biển chờ

Vừa xa biển đã đem lòng nhớ biển
Vũng Tàu ơi, ta mê mải em rồi!
Nếu mai nầy thuyền em có ra khơi
Mau về lại đất liền anh đợi!

Lòng không biển cũng gió gào, sóng dội
Em nghe không đừng làm kẻ vô tình
Anh lang thang trên bãi cát ngóng nhìn
Thuyền em hãy về anh làm bến đỗ

Em sẽ thấy êm đềm như quán trọ    
Bàn tay anh ru giấc đồng bằng
Đêm chưa về đã ấm áp một vầng trăng
Trong đáy mắt đàn ông châu thổ

Anh đã sẵn vài câu vọng cổ
Ca em nghe cho em ngủ ngon lành...
Nhưng,... tỉnh giấc ra đã biết chuyện không thành
Vì biển nào muốn em rời xa biển!

Biển không muốn thêm một lần đưa tiễn
Bởi những người xưa chưa về lại bao giờ         
Có nhiều khi biển tự trách mình khờ
Không giữ nổi một mối tình nho nhỏ

Nên biển cứ ngàn năm trăn trở
Tận khơi xa lâu lắm mới vào bờ…
Thôi anh đi,... cho em mải đứng chờ
Ngày hóa đá, anh sẽ về em cho đời thêm một “Hòn chồng - Hòn vợ".

Tác giả bài viết: Diệp Vàm Cỏ