ĐINH THỊ THU VÂN - THƠ ĐỨNG ĐỢI MÂY VỀ SAU NẮNG GIÓ

Nhà thơ Đinh Thị Thu Vân

Nhà thơ Đinh Thị Thu Vân

Nữ sĩ như áng mây mỏng manh mang trên vai gầy guộc cây thập tự giá tình yêu bay qua bầu trời nhân gian đầy nắng gió…
Áng mây mỏng manh bay qua khoảng trời con gái thuở: "Tay em năm ngón dẫu mềm – vẫn e chưa đủ dịu êm khi cầm"…chợt lung linh bảy sắc cầu vồng làm bao cánh chim phiêu bạt giang hồ bàng hoàng, ngơ ngác…
Áng mây mỏng manh kia không u buồn sao được khi bầu trời trong xanh bỗng dưng xuất hiện những tia nắng oan khiên phản trắc, những ngọn gió phũ phàng bội bạc. Trước "mù khơi hạnh phúc – biền biệt tình yêu, còn gì đớn đau hơn khi đem trái tim mình rao bán, còn gì kiêu hãnh hơn: em sẽ đem trái tim mình bán đi – bán đi – cho bất cứ người đàn ông nào – bước vào số phận – trừ một người – duy nhất – là anh"…
Cứ ngỡ đắng cay, chua xót sẽ làm áng mây mỏng manh tan ra thành nước mắt, "giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy – giọt nước mắt chỉ riêng em nhìn thấy"…nhưng đôi vai gầy guộc của nữ sĩ không thể nào rời được cây thập tự giá tình yêu bởi trái tim luôn khát khao dâng hiến: "xin đừng nói sẽ chờ em nơi chốn ấy – cõi vô cùng – cho em tựa vào anh trên trái đất – hạnh phúc có đổi bằng nước mắt – cũng cam lòng trang trải suốt trần gian…và còn gì mãnh liệt hơn: em sẽ tự biến mình thành cát bụi…nếu anh vui…".
Trong nỗi nhớ tình yêu linh thánh: "em nhớ lắm bàn chân anh bối rối – những ngón buồn không nỡ bước xa thêm – anh đừng đi, em không biết chi tìm – em biết trốn vào đâu cho bớt nhớ"… nữ sĩ chỉ dám mơ một ngày ngủ yên giữa vòng tay – một ngày thôi lơi lỏng áo quên cài…Một ngày thôi, một ngày rất đỗi bình thường vậy mà sao nghe thiết tha đến thế!
Trong một ngày ngoái lại, nữ sĩ chợt nhận ra: "không ai đợi tôi về sau cánh cửa – không nồng nàn không ấm áp bao dung – tôi như sống nửa đời đêm giấu lửa – một nửa dường đang khuất phía mông lung"…Có thể sẽ không còn ai,nhưng nhất định sẽ còn THƠ đứng đợi như một người tình muôn năm chung thuỷ…

Tác giả bài viết: Trần Ngọc Tuấn

Nguồn tin: vannghesongcuulong.org.vn